Trưởng Công Chúa Hôm Nay Đã Thất Sủng Chưa - Chương 57: Vô Danh
Cập nhật lúc: 2025-11-21 16:06:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Trường Ninh kéo tay Tiêu Hoàn, lòng bàn tay bó giống như cái bánh chưng, nhíu mày thở dài: "Đây là do Hoàng hậu đâm?"
"Không ." Khuôn mặt Tiêu Hoàn chút tiều tụy, mắt xuất hiện một vòng quầng thâm nhẹ, buồn bã ỉu xìu : "Là trẫm tự nhào lên đỡ."
Hắn hiển nhiên là một đêm ngủ, từ đến nay dễ nên trong lúc chuyện giọng khàn khàn, trong mắt đỏ bừng phảng phất như về bộ dạng tứ cố vô , chút đáng thương.
Tiêu Trường Ninh đối với ruột duy nhất luôn thể nhẫn tâm. Nàng cũng từng quá khứ phập phồng gợn sóng nhưng con đường tình cảm còn xem như lưỡng tình tương duyệt nên cũng rõ Tiêu Hoàn cùng Lương Ấu Dung tại biến thành cục diện như .
"Tỷ tỷ chuyện giấu , tỷ đừng cho khác ?" Đáy mắt Tiêu Hoàn chút cầu xin, khóe miệng cong lên tự giễu: "Nếu để quần thần sẽ ầm ĩ phế hậu."
Tiêu Trường Ninh nghĩ thầm: Đệ thể ngoan ngoãn quần thần phế hậu ? Một hai cứ lăn lộn bản cùng nàng như ?
"Hoàng thượng, rốt cuộc nghĩ như thế nào?" Tiêu Trường Ninh nhịn nhiều lời: "Thân phận của bây giờ khác nhất cử nhất động đều liên quan đến quốc mạch dân sinh, đừng là thương thành như ngay cả rớt một cọng tóc cũng đám quan kinh hãi hết mấy ngày. Hiện tại nháo với Hoàng hậu thành như thì thể kết thúc ?"
Tiêu Hoàn suy nghĩ trong chốc lát rũ mi mắt xuống vải băng chảy nước t.h.u.ố.c màu nâu lòng bàn tay , một lúc lâu mới : "Chuyện về cứ để về , hiện tại trẫm và nàng đều bình tĩnh ."
Thời tiết hôm nay ấm áp, tuyết đọng mấy ngày hôm cũng tan thành nước nhỏ giọt xuống hàng ngói gian cũng nhỏ trong lòng Tiêu Hoàn.
"Hoàn nhi, tỷ tỷ lời , bản tính Lương Ấu Dung nhưng tính tình chút cứng nhắc. Mặc kệ như thế nào nữa thì gia tộc của nàng là bởi vì mà hủy diệt, mặc dù nàng ghi hận nhưng khẳng định cũng tha thứ cho bản ." Tiêu Trường Ninh khuyên nhủ: "Kỳ thật chuyện nàng cảm thấy chính là tội nhân Lương gia thật sự ngốc. Một bên là trượng phu của một bên là nhân của , nàng tìm thấy một điểm cân bằng thể chống đỡ giống như một cái ngõ cụt, tìm thấy lối và phương hướng."
Hai vai Tiêu Hoàn run lên giương mắt nàng.
Tiêu Trường Ninh : "Sợi dây trong lòng nàng quá chặt, nếu cứ bức nàng như thế nàng sẽ chịu nổi."
"Trẫm bức nàng." Năm ngón tay thương của Tiêu Hoàn nắm chặt, mặc dù miệng vết thương đau đớn nhưng cũng buông chỉ thấp giọng: "Trẫm chỉ là.... chỉ là nên giữ nàng ở như nào."
"Nàng ở trong lòng quan trọng như ?" Tiêu Trường Ninh hỏi : "Hay vẫn là đối với nàng chỉ là cầu mà nên cam lòng?"
"Trẫm...."
Tiêu Hoàn thẳng lưng, há miệng thở dốc giống như cãi nhưng môi đóng mở mấy chỉ thể suy sụp mà im lặng, hai vai hạ xuống: "Trẫm chỉ , tưởng tượng đến cảnh nàng sẽ cả đêm trẫm sẽ ngủ yên , n.g.ự.c như tảng đá đè nặng, buồn hoảng."
"Các ngươi đều quá nhỏ, còn chuẩn để gánh vác tất cả nên chỉ khúc mắc sẽ liền nổi lên sóng gió." Tiêu Trường Ninh chống cằm, khuôn mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt đủ trong suốt để thấu hết tất cả, chậm rãi : "Hơn nữa phát hiện ?"
"Cái gì?" Tiêu Hoàn ngơ ngác hỏi.
"Nhắc tới Hoàng hậu vẫn luôn cường điệu việc rời khỏi nàng sẽ bất an, sẽ đau lòng, sẽ khó chịu nhưng từng nghĩ tới nếu nàng ở bên cạnh cũng sẽ bất an, sẽ đau lòng, sẽ khó chịu?"
Tiêu Hoàn ngơ ngẩn.
Tiêu Trường Ninh duỗi tay dí lên trán nhẹ giọng: "Hoàng thượng ngốc, đối với nàng đều là thứ nàng ."
Tiêu Hoàn mờ mịt: "Vậy nàng cái gì?"
Tiêu Trường Ninh suy nghĩ: "Đệ đấy."
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Nhớ đêm qua Hoàng hậu thà rằng đeo tội danh hành thích vua lưng cũng kiên quyết rời khỏi cung, trong lòng Tiêu Hoàn đau xót nhấp môi: "Không bao giờ!"
Mi mắt run rẩy, trong mắt lóe lên ánh sáng quật cường như đang đ.á.n.h giá một đối thủ vô hình nào đó. Tiêu Trường Ninh thật sự phục , khẽ thở dài: "Đệ xem, hai ai cũng chịu nhượng bộ thì vấn đề thể giải quyết ?"
"Trẫm sẽ đối xử với nàng, đối xử thật như nàng sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ giống buổi trong sắc phong tế tổ lúc , kiên định nắm lấy tay trẫm cả đời đều xa rời ." Nói xong bản Tiêu Hoàn cũng nghẹn ngào, giọng càng lúc càng nhỏ.
Một lát hít sâu một , chút đáng thương hỏi Tiêu Trường Ninh: "Tỷ tỷ, lúc tỷ cùng Thẩm Đề đốc yêu như thế nào?"
Không ngờ sẽ chuyển đề tài tới , Tiêu Trường Ninh rõ ràng ngẩn : "Cái gì?"
"Khi tỷ gả đến Đông Xưởng rõ ràng cũng thế bất lưỡng lập với Thẩm Đề đốc, giống như là.... trẫm cùng Hoàng hậu hiện tại." Tiêu Hoàn nghiêng về phía giống như đang chờ đợi một sự cứu rỗi, vô thố : "Vì hai thể đến cùng mà trẫm cùng Hoàng hậu thể?"
Tiêu Trường Ninh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề đó mới : "Nếu là lúc Thẩm Huyền dám thương tổn hoặc là dùng thủ đoạn cường ngạnh giam cầm tỷ ở Đông Xưởng thì nhất định tỷ sẽ ở bên . Hoàng thượng đừng tướng mạo hung ác, thanh danh hỗn loạn nhưng từng thương tổn tỷ hoặc là duy nhất của tỷ, cũng từng hạn chế tự do của tỷ, nguyện thu liễm nanh vuốt thành tâm đối đãi , như là đủ ."
Tiêu Hoàn c.ắ.n môi chuyện.
"Hắn từng ôm tỷ trong lúc hôn mê do sốt cao về phủ trị liệu, cũng từng tự mạo hiểm giải cứu tỷ lúc tỷ phản tặc Cẩm Y Vệ bắt cóc, Hoàng thượng khả năng tin nhưng bổn cung mới là động tình ."
Tiêu Trường Ninh nhẹ, đáy mắt ôn nhu lưu luyến tan : " dù khi hai chúng tỏ rõ tâm ý vẫn đưa yêu cầu cho một tháng theo đuổi tỷ, thể ỷ tỷ thích khiến cho mà hưởng.... Hắn là nơi chốn che chở tỷ, suy nghĩ vì tỷ, thì tỷ còn lý do gì để cự tuyết ?"
Tiêu Hoàn chút thất thần giống như hiểu cái gì giống như cái gì cũng đều hiểu.
Tiêu Trường Ninh bưng chén lên nhấp một ngụm: "Hai ở bên , cho luôn quan trọng hơn lấy ."
Đáy mắt chút ướt át, rũ đầu trầm ngâm: "Thật sự là trẫm sai ?"
"Cũng thể đúng sai , lẽ hai các ngươi đều cần thời gian để trưởng thành, mạnh mẽ buộc chặt ở bên chỉ phản tác dụng." Dứt lời Tiêu Trường Ninh buông chén xuống: "Hoàng thượng suy ngẫm cho , nhớ rõ tìm một thái y kín miệng thuốc."
Tiêu Hoàn gật đầu.
Tiêu Trường Ninh nhớ tới mục đích chuyến trừ bỏ thăm hỏi thương thế của Tiêu Hoàn còn chuyện quan trọng hơn xử lý.
Nàng suy nghĩ thẳng: "Tỷ Hoàng thượng trọng dụng Cẩm Y Vệ, kiểm soát cân bằng chính là mục đích của đế vương cái nên nghị luận nhưng chỉ là vài câu trong lòng cùng ."
Nhắc đến Cẩm Y Vệ Tiêu Hoàn ít nhiều gì cũng chút chột , thành thật : "Tỷ tỷ mời ."
"Đông Xưởng từ đến là trực tiếp lệnh thiên tử, nhiều chuyện thể ngoài sáng thì đều do Đông Xưởng , huống chi còn tỷ ở Đông Xưởng." Tiêu Trường Ninh ôn nhu : "Nếu hai bên thể cùng lợi, cũng cần thiết bức tỷ lựa chọn giữa cùng Đông Xưởng. Đệ cùng đều là quan trọng nhất cuộc đời của ."
Trong mắt Tiêu Hoàn mất mát che giấu, xoay đầu vui: "Thì tỷ tỷ đến để thuyết khách ."
"Là tỷ tự chủ trương, quan hệ với ." Tiêu Trường Ninh nghiêm túc: "Hơn nữa hôm nay tỷ đến đây vì mà nhiều hơn là vì ."
Tiêu Hoàn cũng ý thức chính mới bậy nên đầu càng cúi thấp, thấp giọng: "Trẫm . Cẩm Y Vệ nhất định trong tay trẫm, đến nỗi Đông Xưởng, chỉ cần Thẩm Huyền việc khi quân phạm thượng thì trẫm cũng tinh lực quản ."
Lời lẽ là nửa thật nửa giả nhưng Tiêu Trường Ninh vẫn nhẹ nhàng thở .
Nàng dậy từ biệt: "Đệ dưỡng thương cho , thời gian tỷ sẽ đến thăm ."
Tiêu Hoàn dậy tiễn nàng nhưng nàng đè xuống: "Đừng, hiện tại là Hoàng thượng, cứ ."
Tiêu Trường Ninh qua Văn Hoa Điện lơ đãng thấy mầm cây sôi nổi nẩy mầm đầu xuân, tuyết đọng loang lổ còn tãn rã nhưng nụ hoa đào bắt đầu thành hình, ước chừng là quá mười ngày nửa tháng là thể ngửi hương thơm.
Phần lớn hoa mai ở góc tường tàn chỉ còn một cành lẻ loi, nở rộ một chút màu sắc, thoạt cố chấp đáng thương. Tiêu Trường Ninh dừng chân nhịn bước lên bẻ đóa hoa mai cuối cùng đưa lên chóp mũi ngửi.
Có lẽ là tâm linh tương thông nên nàng luôn cảm thấy nào đó ở xa nàng. Ngẩng đầu , bức tường cách đó mười trượng Thẩm Đề đốc thì là ai?
Tiêu Trường Ninh bất giác mỉm bước nhanh về phía mà Thẩm Huyền cũng nâng bước về phía nàng.
Lúc hai còn cách hai ba bước Tiêu Trường Ninh nhịn giơ cành mai lên nhẹ nhàng nhào n.g.ự.c : "Chỉ mới hơn nửa ngày thấy mà cảm giác như qua thật lâu."
Thẩm Huyền duỗi tay ôm nàng cúi đầu hôn.
Sắc mặt Tiêu Trường Ninh đỏ ửng để hoa mai trong tay cách giữa môi hai ngăn cản cử chỉ phi lễ của . Cánh hoa mang theo lạnh lướt qua môi Thẩm Huyền, hương thơm tràn ngập ánh mắt Thẩm Huyền càng sâu, đang đẩy cánh hoa thì Tiêu Trường Ninh : "Tặng cho ."
Nàng giơ bông hoa mai cuối cùng hợp với tình cảnh đầu mùa xuân lên như giơ bộ thế giới hưng phấn đưa đến mặt Thẩm Huyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-hom-nay-da-that-sung-chua/chuong-57-vo-danh.html.]
Trái tim Thẩm Huyền mềm xuống phảng phất như sát khí quanh đều tiêu tán theo đóa hoa mai quá mỹ lệ , hóa thành ý xuân hòa thuận vui vẻ.
Thẩm Huyền duỗi tay nhận lấy đóa hoa , bộ dạng cực kỳ trân trọng. Ánh mắt Tiêu Trường Ninh khẽ động giống như nhớ tới ý đồ xa gì, nàng bẻ một đóa mai cắm lên mũ cánh chuồn của .
Ngũ quan Thẩm Huyền sắc bén tuấn mĩ, giữa chân mày chút lạnh lùng tan nên cũng quá nhu mĩ. Đóa mai hồng run rẩy cắm bên thái dương cho ngũ quan sắc bén cũng nhu hòa ít.
Mi mắt Thẩm Huyền nhăn trang điểm thành nữ t.ử như , duỗi tay lấy đóa mai hồng xuống Tiêu Trường Ninh cuống quít ngăn cản.
"Rất ." Tiêu Trường Ninh híp mắt, môi đỏ khẽ mở cực kì phong nhã mà thấp giọng thì thầm: "Thần linh cũng dám , e sợ rằng chỉ cần một ý nghĩ cũng sẽ rơi hồng trần."
Cả đời mang ác danh vô , mắng là dòi trong xương là đao phủ, là tu la nhưng đây là đầu tiên khen "hơn hẳn thần linh". Cho dù để ý tướng mạo chính như thế nào nhưng Tiêu Trường Ninh thích, vẫn vui vẻ, chút vui vẻ cũng theo khóe miệng leo lên đuôi lông mày.
Hắn càng dùng sức ôm Tiêu Trường Ninh, trời xanh mây, ánh mặt trời ảnh hai dính sát như hòa hợp thành một thể.
"Hôm nay điện hạ chuyện dễ như ?" Thẩm Huyền đóa mai hồng cố tình đè thấp giọng mang theo sung sướng xuống.
Tiêu Trường Ninh tự tin : "Ước chừng là do càng thích hơn hôm qua?"
Con ngươi Thẩm Huyền sâu thẳm: "Nàng hậu quả khi câu dẫn ?"
"Sao bổn cung câu dẫn ?" Tiêu Trường Ninh cảm giác oan uổng kỳ quái: "Nói thật cũng là câu dẫn? Thẩm Đề đốc, khi nào thì trở nên đủ định lực như ?"
Thẩm Huyền lười đấu võ mồm chỉ cường thế hôn lên môi nàng, hôn đến dung mạo mà mong .
Trường Ninh trưởng công chúa luôn am hiểu cách trèo cao, cái miệng chỉ ngậm lấy mới trở nên thành thật.
Một lát , Tiêu Trường Ninh đỏ mặt đẩy : "Đủ đừng náo loạn."
Thẩm Huyền thèm l.i.ế.m môi, sóng vai cùng nàng hành lang trống trải hỏi: "Nàng gặp Hoàng thượng gì ?"
Tiêu Trường Ninh che cánh môi mút đến đỏ bừng , hàm hồ : "Chàng đoán xem bổn cung gì."
Thẩm Huyền chỉ , ánh mắt dừng nàng giống như đang khí.
Tiêu Trường Ninh hừ một tiếng: "Biết rõ còn cố hỏi."
Hai khỏi cung lên xe ngựa, chút chuyện hổ trong xe ngựa đang lắc lư, khi trở Đông Xưởng chân Tiêu Trường Ninh còn chút nhũn chỉ thể trừng mắt đầu sỏ gây tội hồi lâu mới sức lực xuống xe.
Mới cửa Ngô Hữu Phúc liền chào đón: "Đề đốc mới trưởng công t.ử Tô gia Lạc Dương dùng quan hệ gặp ngài."
Khuôn mặt Thẩm Huyền lãnh đạm: "Tô gia nào ở Lạc Dương?"
Ngô Hữu Phúc : "Trên lệnh bài danh hào, chỉ để tên Tô Tề, ước chừng là con cháu hương tiền tiêu tiền nhờ ngài mua cho một chức quan."
Thẩm Huyền nhíu mày, ngữ khí lạnh xuống: "Loại chuyện như chẳng lẽ còn để bản đốc chỉ ngươi nên như thế nào ?"
Ngô Hữu Phúc lập tức dừng , giọng chậm : "Thuộc hạ tất nhiên Đề đốc là như thế nào nên đuổi công t.ử Tô gia đó , chỉ là công t.ử Tô gia lưu lễ vật. Lại tiếp lễ vật đưa cũng giống khác, là...."
"Ném , đừng để bản đốc nữa." Thẩm Huyền giữ c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Trường Ninh cũng đầu mà qua trung đình: "Về nếu sống c.h.ế.t đưa lễ vật tới thì cứ g.i.ế.c."
Ngô Hữu Phúc dám nhiều lời. Chờ đến khi bóng dáng Thẩm Huyền rời mới sờ cái ót, lẩm bẩm khó xử: " mà Tô gia đưa tới một cây cung trân phẩm so với vũ tiễn kim sơn trĩ cũng uy phong."
Hắn trầm tư tự chủ trương nghĩ: Ném thật sự đáng tiếc, bằng đưa cho Tưởng Xạ.
Mà Tiêu Trường Ninh khi bước cửa như Thẩm Huyền : "Đông Xưởng của còn quản cả việc mua quan bán tước?"
Thẩm Huyền cởi mãng bào cùng mũ quan , chỉ mặc một võ bào xanh đen bên bàn: "Đông Xưởng như mặt trời ban trưa, luôn mấy bọn chuột nhắt liều c.h.ế.t lối tắt."
Luôn tin tưởng "cầu phú quý trong chỗ hiểm", nhiều ôm đùi Đông Xưởng là chuyện bình thường. Tiêu Trường Ninh để trong lòng chỉ vui đùa vài câu cùng Thẩm Huyền, đó coi như bỏ qua.
Chớp mắt tới tháng ba, bộ kinh thành một mảng hoa thắm liễu xanh xuân ý dào dạt.
Ngày mười tháng ba là sinh nhật Việt Dao, Tiêu Trường Ninh nhớ đến nàng liền kêu một thợ rèn nổi danh rèn một bộ đao. Ai ngờ lúc đưa dến Bắc Trấn phủ tư Cẩm Y Vệ thủ hạ của nàng là Lưu Thiên Hộ báo rằng Việt Dao sáng sớm về nhà trong phủ.
Tiêu Trường Ninh chỉ thể đưa lễ vật sinh nhật cho Lưu Thiên Hộ còn chính trở về Đông Xưởng nghỉ ngơi.
Mà lúc Việt Dao đang ôm một vò rượu ở ngoài một con đường ngoại ô kinh thành, ba đứa nhỏ phía nháo đến đau đầu.
Ba đứa nhỏ hai nam một nữ bảy tám tuổi chính là con của hai vị trưởng c.h.ế.t trận của nàng. Nhị tẩu khó sinh bất hạnh qua đời liền giao bọn nhỏ cho đại tẩu Từ thị nuôi nấng.
Hai bên đường trồng đầy cây lê, lúc thời tiết đang xuân nên mấy cây lê trắng như tuyết tích thành một tầng hoa lê rớt xuống, dẫm lên vô cùng mềm mại. Mấy cây lê đó đều do một tay đại tẩu trồng trọt, chăm sóc hết bảy năm mới tạo thành một mảng tuyết trắng thấy điểm cuối hai bên đường.
Ngay từ đầu Việt Dao cũng hiểu tại đại tẩu chấp nhất trồng lê như , thẳng đến năm đầu tiên hoa nàng sóng vai cây lê uống rượu cùng đại tẩu, đôi mắt đại tẩu say đỏ hoe chỉ một mảng trắng đầy trời đỉnh đầu : "Muội , xem hoa lê trắng bay xuống giống như cùng phu quân bạc đầu bên ?"
Khi đó Việt Dao mới hiểu tẩu t.ử vẫn luôn kiên trì cái gì: Là tâm nguyện bạch đầu giai lão của nàng cùng phu quân, là chấp niệm nàng thực hiện trong đời....
"Cô cô, cô cô!" Bọn nhỏ như cái đuôi theo phía ầm ĩ kéo suy nghĩ của nàng từ quá khứ xa xôi trở về. Bọn nhỏ giống như cao dán treo đùi nàng, đôi mắt thèm thuồng vò rượu hoa lê trong n.g.ự.c ồn ào: "Cô cô uống!"
"Ta cũng uống!"
"Tiểu t.ử thúi đủ lông đủ cánh, uống cái gì mà uống?" Hôm nay Việt Dao phá lệ mặc váy hành động tiện chỉ thể liều mạng ném đám gia hỏa dính , đau đầu : "Nếu hai vị ca ca xúi giục mấy đứa uống rượu thì thế nào cũng nhảy từ đất vặn gãy tay , thể!"
Bọn nhỏ vẫn ngóng mắt lên trông đợi kêu: "Cô cô, cô cô, cô cô...."
Việt Dao tức giận gõ lên tay từng đứa: "Cô cô cô cô, mấy đứa thuộc họ bồ câu ? Thật là ngay cả sinh nhật cũng cho yên tĩnh một lát."
Dứt lời nàng ngửa đầu cành cây lê thô tráng đỉnh đầu, mũi chân nhón một chút linh hoạt nhảy lên cao ẩn trong đống hoa lê trắng thơm ngào ngạt đó tìm một cái góc độ thoải mái xuống, gác tay lên uống.
Nhóm cháu gái cháu trai đáng thương nuốt nước miếng gốc cây, sẽ uống nên chỉ ngây trong chốc lát liền từng chạy thả diều.
Bốn phía lúc mới yên tĩnh một chút.
Khó thanh nhàn chuyện cũ nhắm rượu Việt Dao bất tri bất giác liền uống cạn, tác dụng của rượu chẫm rãi tới, nàng say nhưng mơ màng ngủ cây.
Một giấc ngủ ngủ từ chính Ngọ đến giờ Ngọ, thẳng đến khi tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến ở xa.
Việt Dao quấy rầy giấc ngủ quên mất chính còn cây, nàng xoa đôi mắt tự giác trở ....
Loảng xoảng —
Vò rượu trong n.g.ự.c rơi xuống mặt con ngựa Ô Vân Tuyết , mấy cưỡi ngựa qua đều kinh sợ.
Con ngựa là con ngựa vô cùng cường tráng trong quân, lưng ngựa là một hắc y vóc dáng cao gầy săn chắc, sợi tóc buộc lên chút cẩu thả, ghìm ngựa ngẩng đầu, đôi mắt lãnh đạm gắt gao khóa chặt cây lê như phủ một lớp sương tuyết lạnh lẽo là một đôi mắt .
Tùy tùng của công t.ử hắc y sôi nôi rút đao kiếm bên hông quát: "Người nào mai phục ở đây?"
trong bụi hoa vẫn đáp , một trận gió thổi qua hoa lê rơi rào rạt đó một ảnh mang theo mùi rượu thẳng tắp rơi xuống từ trong hoa, chuẩn xác dừng ở....
Trong lòng n.g.ự.c của công t.ử hắc y trẻ tuổi .