Trưởng Công Chúa Hôm Nay Đã Thất Sủng Chưa - Chương 4: Tính sổ
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:39
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
___________
Lúc , Lương thái hậu dùng lý do bảo vệ tiểu Hoàng đế nên bắt buộc buông rèm chấp chính, bà lấy danh nghĩa "phò trợ minh quân" kết bè kết phái với Cẩm y vệ, nắm tất cả quyền lực trong triều đình, khống chế tiểu Hoàng đế việc xằng bậy. Chướng ngại lớn nhất ngăn cản kế hoạch của Lương thái hậu là phía Đông Xương luôn luôn trung thành với Tiên đế.
Hậu thuẫn của Lương thái hậu vững chắc, bà đấu với Thẩm Huyền suốt một năm qua nên tự đối thủ của . Bà đành lùi một bước để tiến hai bước bằng cách chủ động liên hôn cầu hòa, bà tính gả một nữ nhân trong hoàng thất vợ Thẩm Huyền. Ngoài miệng thì liên hôn là cho cả hai bên, nhưng thật bà đang ngấm ngầm cài nội gián Đông Xưởng, âm thầm điều khiển thế lực của Thẩm Huyền.
Thẩm Huyền thông minh, cũng tàn nhẫn, lớn lên trong đao gươm, mưa máu, vung kiếm khác gì ác thần. Bây giờ, vững ở vị trí Đô đốc Đông Xưởng như một Đức Phật, thấu toan tính nhỏ nhặt của Lương thái hậu chứ!
Thẩm Huyền thành giao ước với một , nhân dịp khó Thái hậu, : "Nếu Thái hậu nương nương thành tâm buông bỏ tất cả để kết giao với , chi bằng gả Trường Ninh công chúa, ái nữ Tiên đế yêu quý nhất cho ."
Vốn chỉ định gây khó dễ, ai ngờ Lương thái hậu lập tức gật đầu đồng ý.
Hôm nay tổ chức hôn sự, Thẩm Huyền xử lý xong chuyện nội tặc liền vội vàng về Đông Xưởng, tùy tùng thúc giục mặc hỉ phục mà cảm thấy m.ô.n.g lung. Hắn thật sự ngờ tiểu công chúa yêu kiều, kiêu ngạo sáu năm bây giờ trở thành phu nhân của .
Tiêu Trường Ninh lớn lên càng thướt tha, duyên dáng, mà khi gả cho nàng quyết tâm c.h.ế.t, tự chuẩn xong hết tang phục cho .
Thẩm Huyền cảm thấy dường như một con thỏ bông mềm mại cắn.
Mặc dù tức giận nhưng vẫn bật , phắt dậy cầm khay rượu bàn, đưa cho Tiêu Trường Ninh một ly: "Bản đốc công chúa đến, nhiều việc còn quen. dù thế nào nàng cũng uống ly rượu ."
Tiêu Trường Ninh uống rượu, nàng dùng bộ dạng đằng nào cũng c.h.ế.t bướng bỉnh : "Dù cũng bách niên giai lão, cần uống."
Giọng dứt, khí trong phòng đột nhiên biến chuyển.
Ánh mắt Thẩm Huyền như chìm xuống, chỉ gằn một chữ: "Uống."
Mặc dù tính tình Tiêu Trường Ninh kiêu căng, nhưng cũng may là khả năng tiếp thu của nàng . Nghe thấy ngữ điệu lạnh như băng trong giọng của Thẩm Huyền, nàng tự lỡ lời, đó chậm chạp đón lấy ly rượu, chần chừ nó.
"Thế nào? Sợ độc ?" Thẩm Huyền lạnh, uống cạn ly rượu trong tay: "G.i.ế.c nàng lợi gì cho , cớ lãng phí một lọ t.h.u.ố.c độc?"
Tiêu Trường Ninh lo lắng yên khi khác thấu, nàng đành đưa ly rượu về phía Thẩm Huyền hiệu.
"Khoan ." Thẩm Huyền ngăn cản nàng: "Ăn một ít cháo uống."
"Ta nuốt trôi." Tiêu Trường Ninh cố nhấp thử một ngụm.
Rượu thượng đẳng thơm, cũng mạnh, nó trượt qua cổ họng gắt như dao, khi xuống bụng thì bừng cháy như ngọn lửa.
Cay quá! Cay đến mức nàng rơi lệ.
Khoảnh khắc đó, nàng nghĩ thể c.h.ế.t , cần gì quan tâm đây rượu độc ! Không đau đớn, lo sợ, cứ lẳng lặng đến lẳng lặng .
ý niệm chỉ xuất hiện trong vài giây, ngay khi nước mắt rơi xuống tất cả liền biến mất.
Tiêu Trường Ninh c.h.ế.t, nàng mới 17 tuổi, cho dù chỉ sống qua tối nay cũng là một chuyện .
Trong phòng yên tĩnh, chỉ tiếng kêu lách tách của lò sưởi, Thẩm Huyền đôi mắt ửng đỏ của Tiêu Trường Ninh, hàng lông mi còn đọng nước mắt trông thật mong manh, nhắc nhở: "Rượu cay nồng, nàng ăn mà uống rượu sẽ tổn thương dày đấy."
Tiêu Trường Ninh chơi đùa với ống tay áo, nàng : "Bổn cung ăn."
Tiểu công chúa dịu dàng yếu đuối, nhưng tính tình vô cùng ngang ngược.
Thẩm Huyền thẳng , vóc dáng cao lớn rắn chắc, cúi đầu Tiêu Trường Ninh như một chú chim nhỏ, bình tĩnh : "Ta thích những lời chán nản, cũng thích đêm động phòng vui vẻ mà nàng mặc y phục trắng. Mời công chúa điện hạ cởi bỏ tang phục ."
"Ta cởi." Hai má Tiêu Trường Ninh ửng đỏ, nàng nắm chặt vạt áo, : "Đèn sáng như thể cởi đồ?"
Thẩm Huyền chớp chớp mắt, dứt khoát để ý đến nàng mà tự cởi bỏ hỉ phục, để lộ võ phục màu nâu đen bên trong. Tay chân thon dài, vai rộng eo hẹp, dáng vô cùng mỹ. Đáng tiếc Tiêu Trường Ninh tâm tư thưởng thức, nàng chỉ cảnh giác : "Ngươi gì?"
Thẩm Huyền trả lời: "Bây giờ đêm khuya yên tĩnh, còn thể gì?" Đương nhiên là cởi áo ngủ .
Vừa , dùng khăn lạnh trong chậu để rửa mặt, đó vòng tay lưng để tháo đai lưng, mặc kệ chiếc áo choàng nâu đen nửa kín nửa hở đang mặc . Tiếp theo, tháo mũ kim quan xuống, để lộ ngũ quan sắn bén, tuấn mỹ trong ánh nến.
Thẩm Huyền bước đến bên giường xuống. Tiêu Trường Ninh giật phắt dậy, vội vàng tránh xa .
Thẩm Huyền thu hết những hành động nhỏ nhặt của nàng tầm mắt, một lát , nhặt chiếc khăn ướt Tiêu Trường Ninh để giường xoa xoa bàn tay, : "Ta nhớ kỹ, Trưởng công chúa luôn thích thiến!"
Thôi xong! Đây là điềm báo tính toán nợ cũ!
Thẩm Huyền ném khăn chuẩn xác chậu đồng. Quả nhiên đó dậy, bước đến gần Tiêu Trường Ninh: "Nàng dối gạt , suốt ngày chỉ ẻo lả, đúng ?"
Thẩm đại công công thù tất báo, đúng là danh bất hư truyền! Đã qua sáu năm mà vẫn nhớ sót một chữ!
"Thẩm... Thẩm Huyền... ngươi gì?" Hàm răng Tiêu Trường Ninh va lọc cọc, màn trân châu vàng mũ phượng cũng run theo cơ thể nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-hom-nay-da-that-sung-chua/chuong-4-tinh-so.html.]
Thẩm Huyền nhếch khóe miệng, nàng châm chọc: "Tối nay sẽ để công chúa một , xem xem là kẻ ẻo lả !"
Nhìn nam nhân tuấn mỹ đang từng bước về phía , Tiêu Trường Ninh nước mắt lưng tròng, run rẩy : "Đừng đây... bổn cung lệnh cho ngươi... lui... lui... lui... lui !"
Vì quá khẩn trương mà nàng líu cả lưỡi, thể phát âm chính xác, bụng bỗng dưng quặn đau như lửa đốt.
Tiêu Trường Ninh cố gắng ngăn chặn cơn buồn nôn, cong lưng ôm lấy bụng. Thẩm Huyền bắt đầu lo lắng, thu ý khuôn mặt, nhướn một bên mày, nghiêm túc : "Ta nên để bụng rỗng uống rượu, bây giờ dày tổn thương ."
"Ta do ngươi âm thầm hạ độc hại !" Dạ dày Tiêu Trường Ninh đau như d.a.o cứa, nàng khó chịu ôm bụng lên tiếng chế nhạo.
Thẩm Huyền ngờ vẻ ngoài nàng yêu kiều nhu nhược mà miệng lưỡi sắc bén như thế. Hắn tính toán với bệnh nên đưa tay đỡ nàng lên giường.
Tiêu Trường Ninh để "ẻo lả" chạm , cố tình tránh né. Thẩm Huyền kiên quyết giữ lấy hình gầy gò của nàng, cưỡng chế ấn nàng xuống giường. Sau đó, về phía cửa phòng: "Người !"
Âm thanh đồng bóng của Phương Vô Kính vang lên ngoài cửa, vui vẻ : "Đại nhân, nhanh như mà xong việc ?"
Thẩm Huyền lạnh lùng trừng mắt, Phương Vô Kính lập tức im miệng, cúi đầu chờ lệnh.
Lúc đó, Thẩm Huyền mới âm trầm dặn dò: "Nhà bếp canh gà nấu, mau sai mang lên đây."
Tác phong việc của Đông Xưởng như sấm rền gió cuốn, đến một khắc [*] cháo gà dâng lên.
[*] Một khắc = 15 phút
Tiêu Trường Ninh tháo mũ phượng, lau sạch son phấn, do nước rửa mặt do mồ hôi lạnh mà hai sợi tóc mai của nàng thấm ướt.
Thẩm Huyền đóng cửa, đổ canh gà chén, đưa đến mặt Tiêu Trường Ninh lệnh cho nàng: "Uống ."
Tiêu Trường Ninh đang bệnh nên dám cao, nàng thành thật, ngoan ngoãn cầm chén sứ đựng canh gà, miệng nhỏ nhấp vài hớp canh.
Thẩm Huyền đối diện quan sát Tiêu Trường Ninh, dáng cao lớn, gần như nhấn chìm nàng trong cái bóng của . Thấy nàng đặt chén canh xuống, Thẩm Huyền vô cùng vui: "Mau uống hết."
Tiêu Trường Ninh đành cố nén nhịn, nhấp thêm vài hớp, đó đưa chén , nhíu mày : "Không uống nổi nữa!"
Bây giờ bụng nàng ngập tràn ấm áp, còn đau đớn nữa.
"Đêm nay thật khó chịu, Trưởng công chúa vô cùng phiền phức." Ngoài miệng Thẩm Huyền tỏ vẻ chán ghét nhưng hề ác ý.
Ngẫm lúc Dư quý phi còn sống, Tiêu Trường Ninh là một nhân vật nổi danh, giống như đầu tiên gặp nàng, vạn đóa t.ử yên hồng [*] cũng sánh nổi khí chất cao quý của nàng. Đâu ai ngờ mấy năm , nữ nhân như nàng gả cho một "thái giám" để liên hôn. Qua đó thể hiểu vì bộ dạng nàng yếu ớt như bây giờ.
[*] T.ử yên hồng: hoa t.ử yên hồng
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Tiêu Trường Ninh đặt chén xuống, ánh mắt m.ô.n.g lung, nàng đang suy nghĩ điều gì.
Thẩm Huyền tự cởi áo ngoài: "Lên giường, ngủ." Giọng vẫn lạnh như băng, nhưng còn sắc bén như .
Tiêu Trường Ninh ngắm chiếc giường duy nhất trong phòng, yên bất động.
Suýt chút quên, vị công chúa vô cùng thanh cao, nàng ghét nhất "hoạn quan", nàng thể ngủ chung một giường với "hoạn quan" chứ?
Thẩm Huyền lạnh nhạt nàng: "Công chúa điện hạ thể tôn quý, nếu nàng ngủ cùng thì cố gắng chịu thiệt thòi ngủ chân giường ."
Dưới giường một cái chân giường ba thước, trải một miếng lót ba tư mềm mại. Nơi đó vốn là chỗ nghỉ đêm cho cung tỳ khi hầu hạ chủ tử, nhưng vì Đông Xưởng cung tỳ, nên chân giường sạch sẽ, ai dùng qua.
Tiêu Trường Ninh chút nghĩ ngợi, lập tức xuống chân giường.
Ánh mắt Thẩm Huyền trầm xuống, vô cùng chán nản. Tất cả sự đồng cảm dành cho nàng trong nháy mắt bay lên chín tầng mây.
Khuôn mặt một biểu cảm, giơ tay lên, vận khí tắt ánh nến, bốn phía chìm bóng tối, chỉ ánh trăng dìu dịu xuyên qua cửa sổ rọi phòng, vô cùng quạnh quẽ.
Không chăn đệm, Tiêu Trường Ninh tự lấy y phục của phủ lên , đó xuống chân giường.
Nàng quen ngủ giường lớn xa hoa, đầu tiên ngủ chân giường, xoay trở mấy vẫn ngủ . Bất chợt nàng cảm thấy vô cùng tủi , sống mũi cay cay, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống. Nàng chiếc giường của Thẩm Huyền, nhưng chung với , và trăm triệu dám.
Vừa đến về "điểm thiên đăng" vô cùng đáng sợ, dường như nàng thể ngửi mùi thịt khét từ Thẩm Huyền... Hắn ngoan độc như , nàng dám đến gần đây?
"Trưởng công chúa yên tâm , Đông Xưởng g.i.ế.c vô dụng."
Một giọng truyền từ chiếc giường uyên ương đến, Tiêu Trường Ninh trợn trừng mắt trong bóng đêm, cho rằng gặp ảo giác.
Tiêu Trường Ninh nghiêng tai hồi lâu, Thẩm Huyền giường vẫn hề mở miệng, vì thế bốn phía chìm yên lặng.
Sau đó, Tiêu Trường Ninh vô tri vô giác nhớ : Hắn cái gì mà "Không g.i.ế.c vô dụng"? Bổn cung là vô dụng ?
Không nên mừng nên giận đây.
Đêm động phòng cứ thế trôi qua trong nơm nớp lo sợ, Tiêu Trường Ninh ngủ lúc nào . Ngày hôm tỉnh dậy nàng liền thấy đang giường êm, đắp chăn thêu chỉ đỏ, còn Thẩm Huyền, trượng phu hoạn quan của nàng thấy .