Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:57:41
Lượt xem: 2

- Hiện tại thời tiết nóng bức như vậy, bạn đi toilet, đi căn tin ăn cơm, tham gia vào các hoạt động xã hội, thậm chí đi học, đều sẽ dùng đến quạt chứ? Cho dù nó không đẹp mắt, dùng một giây để liếc nhìn tin tức trên mặt quạt cũng rất khó sao?

Bàng Hải không nhịn được khẽ cau mày thật sâu, cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ:

- Có đạo lý…

Giang Cần xoa xoa cánh tay bị khí lạnh thổi, tiếp tục mở miệng:

- Tờ rơi phải được thiết kế đẹp mắt là bởi vì nó không có giá trị thực dụng, nếu như không có lực hấp dẫn thì sẽ bị tiện tay vứt bỏ. Hầu hết mọi người cũng sẽ không quan tâm mặt trên viết cái gì. Nhưng quạt lại khác, quạt có khả năng lưu giữ, có giá trị thực dụng. Vậy tại sao phải làm cho vẻ đẹp thiết kế cản trở việc truyền tải thông tin?

Lô Tuyết Mai mím môi, một câu cũng không nói nên lời.

Cô thừa nhận ánh mắt của cô vẫn luôn đặt trên vẻ đẹp của bản thân thiết kế đồ họa, mà không suy nghĩ tới phương tiện truyền tải của nó.

Nhưng tựa như những lời Giang Cần vừa nói, nếu biết người lấy được quạt sẽ không tiện tay vứt bỏ, vậy tại sao lại cản trở việc truyền tải chính xác thông tin, ngược lại còn quá khắt khe về mỹ cảm?

Lúc này Bàng Hải ngẩng đầu nhìn một cái:

- Lão bản, cậu đã từng học thiết kế kinh doanh và tiếp thị quảng cáo rồi hả?

- Không, tôi chỉ là hơn người bình thường một chút thiên phú và tài hoa mà thôi.

- Tài hoa? Ở đâu, sao tôi không nhìn thấy. - Lô Tuyết Mai rất là không phục.

Giang Cần nhếch khóe miệng, chỉ coi cô là một đứa trẻ cáu kỉnh:

- Cô gái, tuổi còn trẻ sao lại mù, thật đáng thương.

- Cậu…

- Được rồi, lão Bàng anh gửi bản thiết kế cho Thịnh Thị đi, chiều nay tôi còn phải tham gia huấn luyện quân sự, tôi đi trước.

Giang Cần nói xong, gọi tiểu phú bà của mình rời khỏi thư viện, đi thẳng đến tiệm trà sữa.

- Huấn luyện quân sự? Cậu ta là sinh viên năm nhất? - Lô Tuyết Mai không thể tưởng tượng nổi mà mở to hai mắt, bỗng nhiên nội tâm sinh ra cảm giác thất bại.

Cô là một người đã học thiết kế hai năm, kết quả bị một tân sinh vừa nhập học dạy làm người, hơn nữa còn là trong lĩnh vực chuyên môn của mình, điều này làm cho cô không thể chấp nhận được.

Bàng Hải chậm rãi cất máy tính vào, đưa tay vỗ bả vai cô:

- Tuyết Mai, đừng nổi giận, đừng nói là em, thật ra ngay cả tôi cũng chưa từng suy nghĩ qua chuyện truyền tải thông tin.

- Thật không sư phụ? - Lô Tuyết Mai ngẩng đầu nhìn y.

- Thật sự, năm nay tôi nhận được không ít đơn thiết kế tờ rơi của các hộ kinh doanh xung quanh. Luôn cảm thấy mình thẩm mỹ cao, kỹ thuật tốt, hơn nữa yêu cầu của khách hàng cũng đơn giản, chỉ cần kiểu chữ thêm đen thêm dày và không khó coi là được. Tôi cũng rất tự mãn, nhưng tới hôm nay tôi mới hiểu được, thì ra thiết kế thương mại chân chính không hề dễ như vậy.

Bàng Hải nhịn không được mà có chút cảm thán:

- Chẳng trách có một số nhà thiết kế chỉ có thể nhận những đơn hàng trị giá vài trăm, trong khi một số nhà thiết kế khác lại có thể nhận được các đơn hàng trị giá hàng trăm nghìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-98.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau một lúc thất thần, Lô Tuyết Mai bỗng nhiên ngẩng đầu:

- Vậy làm sao cậu ta biết được? Cậu ta thậm chí còn không phải chuyên nghệp như chúng ta!

- Em không thể không thừa nhận, một số người chính là có cái nhìn toàn cục tốt.

Giữa trưa, Bàng Hải ở sau lưng thổi tận trời sự trâu bò của Giang Cần, nhưng đến buổi chiều lúc huấn luyện quân sự, Giang Cần liền thảm.

Vừa bước vào sân thể dục, hắn đã được sĩ quan chào đón nồng nhiệt, sau đó nhận được một gói combo chạy năm vòng quanh sân, đứng tư thế quân đội trong một giờ và hét lên “tất cả giải tán" vào tường một nghìn lần.

Chờ sau khi làm xong tất cả, Giang Cần thề đời này sẽ không bao giờ biểu diễn tài nghệ nữa.

Súng b.ắ.n chim đầu đàn, kiếm tiền phải càng sớm càng tốt.

Yêu đương chó còn không thèm, ngủ sớm sức khỏe tốt.

Rảnh rỗi đọc nhiều hơn, muộn phiền thì sờ chân.

Cơm mềm không mắc răng, phú bà thật sự ngon.

(*Cơm mềm ~ “nhuyễn phạn” trong “cật nhuyễn phạn” ~ ăn bám)

Giang Cần cầm cành cây, viết phương châm cuộc sống phiên bản 2.0 của mình xuống dưới chân tường.

Nhưng làm chim đầu đàn cũng không phải không có chỗ tốt, tối thiểu chờ sau khi hắn trở về, tân sinh trong đội hình của hắn và ba đội hình khác đều bày tỏ lòng biết ơn cao cả và tiếng vỗ tay nhiệt liệt đối với hắn.

Bởi vì, chính vì một màn trình diễn tài nghệ đơn giản đã giúp cho cả bốn đội dễ dàng nghỉ ba giờ, trở về còn tự nhận trách phạt, loại tinh thần này cũng đủ khiến rất nhiều người cảm động.

Nhưng sau kết thúc huấn luyện quân sự buổi chiều, Giang Cần cơm nước xong trở về ký túc xá, hắn lại bị Tào Quảng Vũ vô tình cười nhạo.

Sau khi bao quy đầu, lão Tào không cần huấn luyện quân sự, cũng không cần lĩnh ân tình của Giang Cần. Nhưng vừa nghe chuyện "toàn thể giải tán" trâu bò như vậy không liên quan đến mình, y liền cảm thấy khó chịu, cho nên muốn bỏ đá xuống giếng.

- Lão Giang, nghe nói cậu úp mặt vô tường hô toàn thể giải tán cả buổi chiều, dọa chạy cả chó hoang?

- Ha ha. - Giang Cần cười lạnh.

Tào Quảng Vũ giả vờ giả vịt mà ngồi phịch ở trên giường, miệng méo mó như quần bông:

- Đã sớm nói với cậu rồi, bình thường đừng có cao điệu như vậy, có một số chuyện cậu không thể nắm chắc được đâu.

Giang Cần quay đầu liếc y một cái:

- Lão Tào, dụng cụ đi tiểu của cậu còn dùng ổn chứ?

- Còn phải tĩnh dưỡng ba bốn ngày nữa, làm sao vậy?

- Vậy tôi sẽ cho cậu xem một thứ hay ho.

Giang Cần mở laptop, nhập vào địa chỉ web mà hắn từng cho Tô Nại, mở site video.

Sắc mặt Tào Quảng Vũ trắng bệch, trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

Loading...