Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:57:24
Lượt xem: 4
Hai giờ chiều, mặt trời chói chang.
Một đám đông sinh viên xuất hiện trước cửa chính tòa nhà A của khu phức hợp.
Đi đầu là Tống Tình Tình, Tưởng Điềm, Phan Tú và mấy nữ sinh khác, bên cạnh còn có bộ trưởng tuyên truyền Hội Sinh viên Từ Tuấn Lập, một nam sinh tóc dài không cao.
Đi theo phía sau bọn họ là Nhâm Tự Cường ủ rũ, Tào Quảng Vũ miệng mắng chửi và Chu Siêu bĩu môi vẻ mặt không phục.
Đây là những ứng cử viên vừa hoàn thành buổi phỏng vấn của Hội Sinh viên, và bây giờ đang lên kế hoạch đi căng tin ăn tối.
- Biểu hiện của các em trong phỏng vấn hôm nay đều rất tuyệt, chuyện gia nhập Hội Sinh viên về cơ bản đã không thành vấn đề, tiếp theo đơn xin phải được nộp lên giáo viên bộ phận, khi nào có tin tức tôi sẽ thông báo cho các em.
- Học viện Tài chính chúng ta là một trong những khoa lớn nhất Lâm Đại, có năm chuyên ngành át chủ bài, còn có năm chuyên ngành trọng điểm, cho nên quyền lợi của Hội Sinh viên rất lớn. Rất nhiều người vắt hết óc cũng muốn vào, lựa chọn của các em tuyệt đối là sáng suốt. Bất quá năm ngoái cũng có một ví dụ thành tích phỏng vấn rất tốt nhưng lại bị loại, bất quá các em không cần lo lắng, tôi sẽ nói nhiều lời tốt đẹp bên chủ nhiệm giáo vụ.
Từ Tuấn Lập chắp tay sau lưng, giọng nói hàm chứa hai mặt ẩn ý, từng câu từng chữ đều lộ ra một ý vị.
Gia nhập Hội Sinh viên có rất nhiều chỗ tốt, nhưng cạnh tranh rất lớn, bất quá yên tâm, ở Hội Sinh viên, học trưởng tư thế oai hùng hiên ngang như tôi đây rất có tiếng nói.
Lời này vừa nói ra, mấy cô gái đứng gần lập tức sinh ra một chút khát vọng hướng về đối với vị học trưởng thành thục mà tao nhã và tự tin này.
- Học trưởng, chiếc đồng hồ trên tay anh trông thật đẹp nha. - Tống Tình Tình đột nhiên lên tiếng.
Từ Tuấn Lập mỉm cười, phong khinh vân đạm xắn tay áo lên:
- Longines, nhãn hiệu đồng hồ tương đối bình dân, lúc tôi mua giá 15 ngàn.
- 15 ngàn chỉ để mua một cái đồng hồ thôi à? - Phan Tú kinh ngạc.
Tống Tình Tình có chút ngạo nghễ nhìn cô một cái:
- Người có tiền căn bản sẽ không quan tâm giá cả, chỉ xem có thích hay không.
Từ Tuấn Lập nhẹ nhàng gật đầu:
- Tống học muội nói không sai, quan trọng nhất chính là thích, nếu như là thứ tôi coi trọng, cho dù là gấp đôi tôi cũng sẽ mua.
- Gấp đôi chính là 30 ngàn? Học trưởng, gia cảnh của anh hẳn là rất tốt nhỉ?
- Cũng tạm được, chỉ là mở mấy chuỗi siêu thị, còn có một khách sạn, hai quán cà phê.
Cái miệng nhỏ nhắn của Phan Tú mở thành hình chữ O, ánh mắt liên tục lóe ánh sáng.
Đầu năm nay, lớn lên đẹp trai đã rất trí mạng, dáng dấp đẹp trai, phẩm vị còn cao, trong nhà còn có tiền, thỏa đáng nam thần của trường a.
Nhâm Tự Cường vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện, lúc này rốt cục nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng.
Y đi theo Phan Tú tới phỏng vấn, vốn là muốn ở chung nhiều hơn để tăng thêm tình cảm, ai ngờ lực chú ý của Phan Tú đều bị họ Từ này hấp dẫn.
Không phải là trong nhà có chút tiền sao? Có gì ghê gớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-89.html.]
Mà Tào Quảng Vũ cũng là vẻ mặt phiền chán, y tự xưng là phú nhị đại Hàng Thành, chán nhất là người khác khoe tiền trước mặt y.
Cái gì Longines, đồng hồ 15 ngàn cũng không biết xấu hổ lấy ra khoe, phi!
Chu Siêu lại càng khó chịu, bị người cùng phái không quen biết trang bức trước mặt mình, đây chính là chuyện khiến người ta không thoải mái, huống chi anh ta còn muốn quyến rũ nữ sinh lớp mình.
- Học trưởng cẩu nhật, trang bức thật miễn cưỡng. - Nhâm Tự Cường bỗng nhiên rầu rĩ nói một câu.
Tào Quảng Vũ đồng ý gật gật đầu:
- Anh ta chính là cố ý lộ chiếc đồng hồ kia ra, người bình thường ai lại nâng tay khi đi bộ, cũng không phải hút thuốc.
Chu Siêu thở dài:
- Tôi nhớ Giang ca, tuy lão nhân gia cũng thường xuyên trang bức, nhưng người ta tối thiểu cũng trang bức rất tự nhiên, không để lộ dấu vết, trang bức nhưng không làm cho người ta phiền!
- Đúng vậy, nếu lão Giang ở chỗ này thì tốt rồi, lấy nước vàng tưới tỉnh anh ta!
Chuyện này nói ra cũng kỳ lạ, ba người bọn họ biết rõ bối cảnh gia đình Giang Cần rất bình thường, trên tay không có đồng hồ, ngay cả điện thoại di động cũng là loại bị đào thải ba năm trước, nhưng theo bản năng lại cảm thấy Giang Cần có thể trấn áp họ Từ này.
Đừng thấy Tào Quảng Vũ bình thường cường ngạnh, không phục Giang Cần, nhưng bây giờ lại không thể không tán thành quan wdXyDyṱ nCUKẒ này.
Cùng lúc đó, Tống Tình Tình và Phan Tú đổi vị trí, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tưởng Điềm:
- Cảm giác thế nào?
- Cái gì thế nào? - Tưởng Điềm vẻ mặt mờ mịt.
- Nam sinh không phải gia đình bình thường, Giang Cần kém xa anh ta chứ?
Tưởng Điềm dở khóc dở cười:
- Đề tài tối qua cậu vẫn còn nhớ à?
Tống Tình Tình nhịn không được mà cười lạnh:
- Không phải cậu nói Giang Cần không giống nam sinh trong gia đình bình thường sao? Bây giờ cho cậu thấy phú nhị đại thật sự, cảm giác thế nào? Còn cảm thấy cậu ta không bình thường sao?
- Tôi nói là khí chất ấy.
- Khí chất? Vậy cậu cảm thấy học trưởng đeo đồng hồ khí chất không bằng Giang Cần hả?
Tưởng Điềm thở dài, vô cùng hối hận vì tối qua đã nói về Giang Cần:
Vân Mộng Hạ Vũ
- Đúng, cậu đúng, được chưa?
Tống Tình Tình lập tức lộ ra biểu tình đắc ý:
- Cho nên nói, Giang Cần kia chính là cố làm ra vẻ, ở trước mặt phú nhị đại chân chính căn bản không chỗ nào che giấu.
- Tình Tình, cậu không thể bởi vì chịu thiệt thòi trước Giang Cần mà luôn bới móc tật xấu của cậu ta a.
- Làm gì có chứ, gia cảnh cậu ta bình thường là sự thật, nói thật cũng có lỗi sao?