Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 69: Lục Viễn Thu: Nếu mình không nhìn nhầm, cậu muốn ôm mình phải không?

Cập nhật lúc: 2025-01-19 20:59:57
Lượt xem: 8

Trong siêu thị tối om, ánh đèn pin và nến sinh nhật le lói.

Lục Thiên đi tới từ phía sau, nhẹ nhàng đội chiếc mũ sinh nhật bằng giấy lên đầu cô gái.

"Tốt lắm, đẹp đấy."

Ông mỉm cười nhận xét, bỗng thấy vai cô gái run lên. Đi vòng ra phía trước, ông mới phát hiện Bạch Thanh Hạ đang khóc như mưa.

Chuyện này... cảm động đến vậy sao?

Lục Thiên hơi bất ngờ.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Cậu con trai đúng là dụng tâm chuẩn bị màn chúc mừng sinh nhật này. Để phối hợp với con, ông đã cho đóng cửa siêu thị sớm, mất toi mấy nghìn tệ doanh thu, nhưng Lục Thiên không hề bận tâm.

Tuy Bạch Thanh Hạ mới chỉ làm việc cho ông nửa tháng, nhưng chỉ riêng việc cô bé chịu khó vá quần cho con trai ông đã khiến ông thấy xứng đáng rồi.

Vì vậy, ông còn tài trợ thêm một chiếc bánh kem trái cây hai tầng sang trọng cho buổi tiệc này.

Haiz, chút tiền ấy với Lục tổng này chỉ là muối bỏ bể thôi mà~

"Cái thằng nhóc thối này, bày đặt lãng mạn làm gì cho con gái nhà người ta khóc hết cả rồi."

Nghe Lục Thiên trách mắng con trai, Bạch Thanh Hạ vội vàng quay người lắc đầu, đưa tay quệt nước mắt như muốn chứng minh mình không hề khóc.

Sự ngây thơ của cô khiến Lục Thiên bật cười. Ông đưa khăn giấy cho cô: "Chú nói đùa thôi, không có mắng nó đâu. Còn cháu, ngày vui sao lại khóc thế này?"

Lục Viễn Thu thấy hơi xót xa, anh cũng không ngờ Bạch Thanh Hạ lại khóc nhiều như vậy.

Cô gái càng khóc dữ dội, chứng tỏ cô càng nhớ rõ hôm nay là sinh nhật mình.

“Ước đi.”

Lục Viễn Thu nói với cô.

Bạch Thanh Hạ tiến lên hai bước, vẻ mặt ngập ngừng: “Mình…mình ước rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-69-luc-vien-thu-neu-minh-khong-nhin-nham-cau-muon-om-minh-phai-khong.html.]

Lục Viễn Thu cũng không hỏi thêm, hào sảng nói: “Vậy thì thổi nến đi, thổi nến rồi ước nguyện mới linh nghiệm.”

Bạch Thanh Hạ lập tức gật đầu, chạy lên trước, thổi một hơi nhưng không tắt, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Lục Viễn Thu, đang định thổi tiếp thì Lục Thiên ở phía sau gọi: “Hai đứa cùng thổi đi.”

Lục Viễn Thu mỉm cười với cô nàng: “Cậu không ngại mình xen vào ước nguyện của cậu chứ?”

Bạch Thanh Hạ lắc đầu nguầy nguậy.

Hai người cùng chu môi hướng về phía ngọn nến, thổi cho ngọn lửa lung lay rồi tắt hẳn thành một làn khói trắng.

Đèn của siêu thị bật sáng.

Xung quanh bừng sáng.

Lục Viễn Thu đưa tay tắt đèn pin bên cạnh, hơi ngượng ngùng cười với Bạch Thanh Hạ. Cô gái hiếm khi không né tránh ánh mắt của chàng trai, đôi mắt long lanh ửng đỏ như in hằn trên mặt anh, nóng rực, khiến anh không thể nào rời mắt.

Vẫn là tiếng gọi “Ăn bánh thôi” của Lục Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Bạch Thanh Hạ hoàn hồn, vội vàng dời mắt, vẻ mặt dè dặt lùi lại một bước, nhìn Lục Viễn Thu bưng bánh kem ra quầy.

Lục Viễn Thu lên tiếng: “Mấy bác lớn tuổi rồi, tối ăn ít đồ ngọt thôi, ăn vài miếng cho biết ý là được, còn lại để cho bé thọ tinh nhà ta mang về, người nhà con bé còn chưa được ăn đâu.”

Bạch Thanh Hạ vội vàng xua tay: “Nhiều quá, nhiều quá rồi ạ, mọi người ăn đi, mọi người ăn đi…”

Giọng cô càng lúc càng nhỏ dần, bởi vì cô khó mà tưởng tượng được một chiếc bánh kem to và đẹp như vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được…

Lục Viễn Thu bắt đầu chia bánh, miếng đầu tiên đưa thẳng cho Bạch Thanh Hạ, tiện tay lấy cái d.a.o cắt bánh quệt một chút kem lên chóp mũi cô nàng.

Nhìn Bạch Thanh Hạ với chóp mũi dính đầy kem trắng, vẻ mặt ngại ngùng chớp chớp mắt, Lục Viễn Thu không nhịn được bật cười.

“Ăn đi, còn chờ gì nữa.”

Bạch Thanh Hạ cúi đầu, nhỏ nhẹ cắn từng miếng bánh nhỏ, cảm nhận vị kem ngọt ngào tan trong miệng, vừa lo lắng vừa nhỏ giọng hỏi:

“Chiếc bánh này… bao nhiêu tiền vậy ạ…”

Lục Thiên định lên tiếng thì bị Lục Viễn Thu ngắt lời: “Miễn phí đấy, tiệm bánh đang có chương trình khuyến mãi, bảo là ai mua bánh kem hôm nay, ngày 19 tháng 9, sẽ được rút thăm trúng thưởng. Mình tiện tay rút thử thì trúng được cái bánh hai tầng này.”

Loading...