Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 132: Đây là nhà tớ...
Cập nhật lúc: 2025-02-15 15:35:07
Lượt xem: 10
Bên vệ đường, Lục Viễn Thu đang đứng soi mình vào cửa sổ một chiếc ô tô. Anh ngắm nghía khuôn mặt mình, trên cửa kính đen nhánh phản chiếu gương mặt một thiếu niên với những đường nét góc cạnh và non nớt.
Lục Viễn Thu vốn không có thói quen soi gương.
Vì anh không thấy mình đẹp trai, không được như bố đã là may lắm rồi.
Nhưng hồi cấp ba, đám con trai trong lớp ai cũng thích soi gương, nhất là sau khi đi vệ sinh ở trường xong.
Chung Cẩm Trình sẽ đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nghiêng người qua lại ngắm nghía, cau mày, cứ như thể chỉ cần nhíu mày, tỏ vẻ nghiêm túc, trầm ngâm là nhan sắc sẽ tăng lên mấy bậc.
Còn Vương Hạo Nhiên thì có thói quen chỉnh lại mái tóc bổ luống mỗi khi soi gương.
Không biết có phải mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không, mà cậu ta có thể đứng chỉnh tóc suốt cả tiết ra chơi. Đám bạn xếp hàng chờ rửa tay phía sau, nước trên tay chắc sắp đóng vảy đến nơi mà Vương Hạo Nhiên vẫn chưa xong.
Hồi cấp ba, đám con trai sau khi đi vệ sinh, rửa tay xong mà nhịn được không liếc vào gương thì, theo Lục Viễn Thu nhớ, thật sự là không có ai.
Chắc là do thấy mình không đủ đẹp trai, nên Lục Viễn Thu chưa bao giờ có thói quen tự luyến.
Nhưng hôm nay, anh lại hiếm khi để ý đến vẻ bề ngoài của mình.
"Mẹ kiếp, sao mình cứ như sắp đi hỏi vợ thế này..." Lục Viễn Thu không nhịn được, thầm tự giễu.
Mục đích chính của anh khi đến đây lần này là muốn tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống của Bạch Thanh Hạ.
Đúng lúc này, có tiếng vang lên trước mặt, cửa sổ xe đen kịt từ từ hạ xuống.
Vẻ mặt Lục Viễn Thu cứng đờ.
Người anh em ở ghế lái lo lắng nói: "Này anh bạn, anh đứng đây soi cả chục phút rồi, xe tôi thật sự phải đi đây!"
Lục Viễn Thu trợn mắt, nét mặt dữ tợn: "Anh muốn đi thì cứ đi, mẹ kiếp, tôi soi mười phút thì anh ở trong quan sát tôi mười phút à?! Sao anh rảnh rỗi thế hả?"
"Cậu bị thần kinh à? Tôi còn chưa vội mà cậu đã cuống lên rồi!"
Người anh em ở ghế lái lảm nhảm khởi động xe, chẳng thèm để ý đến Lục Viễn Thu, vội vàng rời khỏi chỗ đỗ xe ven đường.
Lục Viễn Thu lúc này mới ngượng ngùng quay lại vạch kẻ đường, ngồi xổm xuống bên cạnh đống quà.
Sao Bạch Thanh Hạ còn chưa tới!
Chờ c.h.ế.t mất thôi!
Đợi cô ấy đến, mình nhất định phải đánh mông! Đánh cho sưng vù lên! Đánh thật mạnh, để giải tỏa mối hận trong lòng!
Mặt Lục Viễn Thu không cảm xúc nghĩ.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên cạnh.
Quay đầu nhìn lại, anh thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh, hai tay xách một túi mua sắm lớn, vẻ mặt khó nhọc đi đến giao lộ.
Lục Viễn Thu vội vàng đi tới, nhận lấy túi mua sắm từ tay Bạch Thanh Hạ. Cô gái thả lỏng hai tay, lập tức xoa xoa vết hằn đỏ trên tay, ngượng ngùng nhìn Lục Viễn Thu: "Xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi."
"Không có việc gì."
Nhìn thấy Bạch Thanh Hạ, Lục Viễn Thu hết giận, nhưng lại kinh ngạc vì cô đi mua nhiều đồ như vậy.
Trọng lượng này, bản thân Lục Viễn Thu cũng cảm thấy nặng.
"Đi thôi."
Đi tới bên cạnh đường đua, Lục Viễn Thu dùng một tay khác nhấc tất cả quà tặng lên, Bạch Thanh Hạ nhìn mà sửng sốt.
"Sao cậu lại mua nhiều đồ như vậy?"
"Không phải cậu cũng vậy sao?"
"Bởi vì..." Bạch Thanh Hạ gãi gãi đầu, mở miệng co quắp: "Mình không biết cậu thích ăn cái gì, chờ một lúc cậu nhìn một chút, cậu muốn ăn cái gì, mình liền làm cái đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-132-day-la-nha-to.html.]
"Cậu còn biết nấu cơm."
"Có nha."
Nói đến đây, giọng nói của Bạch Thanh Hạ lộ vẻ đắc ý. Lục Viễn Thu cũng ý thức được mình cũng hỏi một câu nhảm nhí.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Bấy nhiêu năm nay đều là một mình cô ấy chăm sóc bố, sao có thể không biết nấu cơm chứ?
Hai người cùng nhau băng qua đường, đi vào đầu con hẻm Quế. Bạch Thanh Hạ còn muốn giúp Lục Viễn Thu xách đồ, nhưng bị Lục Viễn Thu quát một tiếng, rụt tay lại.
Bàn tay non thế này mà xách đồ nặng như vậy, cô không xót thì anh cũng xót.
Vừa vào hẻm, Lục Viễn Thu đã ngửi thấy một mùi là lạ, giống như mùi hôi của vịt. Thấy vẻ mặt anh khác thường, Bạch Thanh Hạ giải thích: "Trong này có rất nhiều xưởng nhỏ..."
"Thảo nào."
Lục Viễn Thu đánh giá nền xi măng nứt nẻ dưới chân, dây điện chằng chịt trên đầu, cùng với những bức tường loang lổ xung quanh, cảm giác như đang ở quê nhà.
Nhưng thực tế thì ở quê bây giờ toàn là nhà lầu hai tầng cả rồi.
"Sao chẳng thấy bóng người nào thế nhỉ?"
"Chắc là đi làm hết rồi."
"Nghỉ lễ Quốc khánh mà vẫn đi làm sao? Bận rộn đến vậy à?"
Cô gái khẽ nhếch khóe miệng, dùng nụ cười gượng gạo đáp lại sự ngạc nhiên của chàng trai.
Hai người cứ trò chuyện vu vơ, đi qua vài con hẻm nhỏ nữa, cuối cùng mới đến được một sân nhỏ xập xệ.
Trong sân rất lộn xộn, những người ở tầng một trong căn nhà, mỗi người một vẻ, đều đang bận rộn những việc khác nhau.
Lục Viễn Thu nhìn thấy một ông lão đang thu gom chai nước ngọt cũ, và một người đàn ông trung niên đang mài kim loại bằng máy, tạo ra tiếng ồn lớn... Họ chỉ liếc nhìn về phía này một cái, rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Lục Viễn Thu thu lại tầm mắt, đi theo cô nữ sinh mặc đồng phục lên một cầu thang dốc đứng, lan can đã gỉ sét.
Bạch Thanh Hạ thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, như thể sợ Lục Viễn Thu sẽ bước hụt.
Lục Viễn Thu ngẩng đầu, bất chợt nhìn thấy cặp m.ô.n.g tròn trịa của cô gái dưới lớp váy đồng phục.
Con gái thật đơn thuần, khi lên cầu thang sẽ không che mông, chứ ở trường học, chỉ cần có người phía sau, đám nam sinh lúc lên cầu thang hận không thể hàn cả mũ sắt lên mông.
Lên đến tầng hai, Bạch Thanh Hạ dẫn Lục Viễn Thu đi trên một hành lang chật hẹp, phía trên treo đầy quần áo đang phơi, Lục Viễn Thu luồn qua giữa đám quần áo, mặt đụng phải một chiếc áo n.g.ự.c màu đỏ.
Anh vội rụt cổ lại, quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm đậm đang đứng ở cửa một căn hộ bên cạnh.
Người phụ nữ có dung mạo bình thường, mặc một bộ váy ngủ màu hồng mềm mại, tóc hơi xoăn, sơn móng tay màu đỏ, trên người toát ra một mùi nước hoa rẻ tiền nhàn nhạt.
Lúc này cô ta đang đứng ở cửa cắn hạt dưa, thích thú đánh giá Lục Viễn Thu.
"Ai vậy, Tiểu Hạ, bạn à?"
Giọng cô ta cũng rất dịu dàng, quyến rũ.
Điều khiến Lục Viễn Thu hơi bất ngờ là Bạch Thanh Hạ lại cười đáp lại người phụ nữ này: "Vâng, anh ấy là bạn của em, chị Lệ Lệ, trưa nay em có thể mượn bếp của chị một chút được không?"
"Cứ dùng đi, ồ, mua nhiều đồ thế? Trưa nay chị có thể đến chỗ em ăn ké được không?"
Bạch Thanh Hạ hơi hé miệng, không đáp, lặng lẽ nhìn Lục Viễn Thu, dường như đoán được suy nghĩ của cô gái, người phụ nữ cười khúc khích: "Đùa em thôi, hai người cứ tự nhiên ăn đi."
Bạch Thanh Hạ mím môi, ngượng ngùng gật đầu.
Lục Viễn Thu ngạc nhiên khi thấy Bạch Thanh Hạ lại cười với người phụ nữ này, xem ra quan hệ giữa cô và người phụ nữ đó khá tốt.
Thấy Bạch Thanh Hạ dừng bước, mở một cánh cửa bên cạnh, Lục Viễn Thu mới phát hiện, hóa ra họ là hàng xóm.
Cô gái vào nhà trước, khẽ hít hít mũi, sau khi xác nhận trong phòng không có mùi lạ, mới né sang một bên, vẻ mặt lo lắng ngước mắt nhìn Lục Viễn Thu, mời anh vào.
"Đây là nhàmình..."