15
Học cấp ba ở tỉnh khác   chuyện dễ,   sớm muộn gì  cũng  về nhà một chuyến.
Vì   chỉ  thể liều mạng kiếm tiền, nắm bắt  cơ hội  thể.
 học ngành luật,  khi nhận  vấn đề ,  bắt đầu  lang thang bên ngoài mỗi ngày, kiếm chút tiền lẻ nhờ  việc giúp   xử lý vài tranh chấp pháp lý đơn giản.
   may mắn thế nào,   thắng một vụ kiện lớn.
Phí khởi kiện của  lên đến hơn mười vạn tệ.
Sau   mới , hóa  họ  danh  từ những lời đồn thổi  phố.
“Cô Trần,  khi  nghiệp, hoan nghênh cô đến công ty chúng   việc bất cứ lúc nào.”
Có trời mới  thư mời  việc   ý nghĩa lớn với  đến nhường nào.
Dạ Miêu
Có tiền,  tự tin, cuối cùng  cũng  thể về nhà để giải quyết vấn đề hộ khẩu.
Thế là  ngày Tiểu Mộng  nghiệp cấp hai, chúng   trở về quê.
 khi  thấy ngôi nhà xiêu vẹo,  và Tiểu Mộng đều sững sờ.
“Chị ơi,  là   nhầm nhà ?”
Sao  thể?
 tại  cánh cổng  rơi mất một nửa?
 dè dặt bước : “Có ai ở nhà  ạ?”
Gọi một lúc lâu,   ai trả lời.
 khi đẩy cửa bước , một  phụ nữ đang  im lìm trong phòng.
Quần áo rách nát, tóc tai bết .
Trên  bà  bốc  mùi hôi thối.
  và Tiểu Mộng đều , đó là  của chúng .
“Mẹ,  ơi?”
Tiểu Mộng can đảm bước tới, nhưng khi chạm , con bé chợt rụt tay .
“Chị ơi, lạnh quá...”
 nhíu mày, đưa tay lên mũi bà .
Không còn thở nữa.
16
Chúng  báo cảnh sát,  ai ngờ về nhà  thấy cảnh tượng như .
Cảnh sát đến và nhận định sơ bộ rằng    sát hại.
Vì  cổ  một vết siết, rõ ràng là    bóp cổ đến chết.
Tay chân  lạnh toát, vẫn  cố gắng an ủi Tiểu Mộng đừng sợ.
Một vụ án mạng đột ngột xảy  trong ngôi làng hẻo lánh khiến lòng  hoang mang.
     thể kìm nén sự tò mò của .
Họ tụ tập ở đầu làng, mỗi  cảnh sát đến đều   vài câu.
“Đồng chí cảnh sát, các   tìm  hung thủ ?”
“Theo  thấy, hung thủ chính là  nhà họ, nhà họ  đây  đánh  lắm,   thấy   bao nhiêu , nồi niêu xoong chảo đều vỡ hết.”
“Còn cô em dâu nhà đó, cũng chẳng  dạng  .”
“Bà  cũng thật khổ, haiz.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-cuu-em-gai/6.html.]
Cảnh sát về cơ bản  khoanh vùng  nghi phạm.
Chúng  ở  thị trấn  nửa tháng mới nhận  điện thoại của cảnh sát.
“Người nhà của cháu  tìm thấy .”
Trong đồn cảnh sát, ba   xổm ở góc tường, ôm đầu.
Vừa  thấy , họ liền kích động  dậy.
“Con đĩ ranh, mày còn  đường về .”
“Mày   bọn tao đến trường tìm mày bao nhiêu  ,  kinh động cả hiệu trưởng  đấy.”
“Hiệu trưởng   , trong trường  gì  đứa nào tên mày,  ,   mày chạy  mèo mả gà đồng với thằng nào  ?”
Bố  râu ria xồm xoàm, tóc tai che cả mắt.
Những  còn  cũng chẳng khá hơn, ba   rõ ràng là   trốn ở bên ngoài.
 kéo một chiếc ghế   xuống: “Nói , ai  g.i.ế.c Lý Quyên.”
17
Lúc đầu, ba   còn chối tội cho .
  khi cảnh sát tách họ  thẩm vấn, tất cả đều  khai.
Chỉ  điều... họ đều chỉ tội cho  khác.
Lưu Phương: “Là Trần Quan, thằng nhóc đó  chiều hư ,  nó mắng nó một câu là nó nổi khùng lên,  g.i.ế.c .”
Bố : “Là con đàn bà đê tiện đó, nó và vợ   nay vẫn  hợp .”
Cảnh sát: “Tại   hợp? Có hàng xóm  quan hệ của hai   bình thường.”
“Chồng nó c.h.ế.t , nó mặt dày mày dạn đến nhà  ăn nhờ ở đậu, ngoài mặt thì  là nương tựa Lý Quyên, nhưng nửa đêm thì mò  giường, quyến rũ !”
Trần Quan: “Là bố  và mợ Lưu Phương, hai  họ chỉ mong   c.h.ế.t quách .”
Cuối cùng, cảnh sát tìm thấy mẫu DNA trong móng tay  ,  khi đối chiếu thì phát hiện là của bố.
Hai  còn  đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đồng chí cảnh sát, tìm  hung thủ ,  là  liên quan đến chúng  nữa  ?”
“Chúng   thể về nhà  ?”
 mỉm , kiện tất cả bọn họ  tòa.
“Trần Kiến Quốc  khi g.i.ế.c   sợ tội bỏ trốn, Trần Quan và Lưu Phương bao che cho hung thủ, tiếp tay cho tội ác, cũng đều  tội.”
Cuối cùng, Trần Kiến Quốc và Lưu Phương đều  kết án tù.
Trần Quan vì  đủ mười tám tuổi nên  đưa  trường giáo dưỡng.
Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây,  đưa Tiểu Mộng trở về thành phố.
Ba năm ,  nhận  một tin nhắn.
[Chị Tiểu Nhiên, thằng nhóc Trần Quan  tù , nhưng  ở đây đều  nó  tiền án,  ai dám nhận nó cả.]
[Có cần bọn em “chăm sóc” nó một chút ?]
Thế thì  .
 là luật sư,  thể  mà vẫn phạm luật.
Cứ để Trần Quan tự sinh tự diệt .
  xem  ấm  cưng chiều từ nhỏ sẽ  xã hội vùi dập như thế nào.
—— Hết