là vỏ quýt dày móng tay nhọn, thật ngờ chế ngự A Giác là một tiểu cô nương ngây thơ chân thành như .
“A Lê.” Vệ Xuân mỉm nàng, đôi mắt hạnh to tròn hề che giấu sự yêu mến dành cho Khương Lê: “A Giác đối xử với là lẽ đương nhiên, nam tử nên yêu thương nâng niu nữ tử yêu. Nếu ngày nào A Giác đối xử tệ với , cứ với , sẽ dạy dỗ .”
Vệ Xuân câu là lời khách sáo.
Nàng Khương Lê thích Hoắc Giác, thiếu nữ mới yêu thường tự hạ thấp .
điều là nên, hai yêu nên bình đẳng với , ai cần ngước ai.
Khương Lê ý bênh vực trong lời của Vệ Xuân, trong lòng ấm áp, “ừm” một tiếng, : “Cảm ơn Vệ tỷ tỷ.”
Vệ Xuân vẫy tay gọi nha bên ngoài đình, lâu hai nha cung kính bước lên dâng .
Vệ Xuân kể thêm vài chuyện thú vị hồi nhỏ của Hoắc Giác, Khương Lê say sưa.
Nàng là tò mò về quá khứ của Hoắc Giác, nhưng nàng luôn cảm thấy Hoắc Giác từng thương nặng như , chắc là nhắc chuyện cũ.
Nay Vệ Xuân chủ động nhắc đến, nàng đương nhiên vui lòng .
Hai chén qua, sự e dè trong lòng Khương Lê dần tan biến, mặt Vệ Xuân nàng càng thêm thoải mái.
Lúc Hoắc Giác , thấy Khương Lê chuyện gì thú vị mà đến mức mắt cong như trăng khuyết, vai còn run lên vì nhịn .
Vệ Xuân thấy Hoắc Giác trở về, liền hiệu cho dọn chén , với Khương Lê: “Ta A Giác , hôm nay cập kê. Đệ tự tay mài trâm cài cho , A Lê, cài trâm cho nữa ?”
Khương Lê sững .
Theo bản năng về phía Hoắc Giác, thấy cầm tay một chiếc trâm gỗ đàn hương màu tím đậm.
Chiếc trâm mài nhẵn, đuôi trâm chạm khắc một đóa hoa hải đường sống động như thật, đó còn khắc hai chữ: Tĩnh Gia.
Khương Lê ngước mắt Hoắc Giác, thấy nàng bằng đôi mắt sâu thẳm, : “Tĩnh Gia. Đây là chữ tự đặt cho A Lê, A Lê thích ?”
Mặt Khương Lê đỏ bừng, đây đặt chữ tự cho nàng, nàng cứ tưởng chỉ đùa, ngờ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, còn tự tay trâm cài.
Khương Lê khẽ gật đầu, : “Thích.”
Lúc , nha bưng lên một chậu đồng đựng nước và một lư hương bằng ngọc bích, đặt lên chiếc bàn nhỏ.
Xung quanh bỗng yên tĩnh .
Vệ Xuân rửa tay, đốt hương, nhận lấy cây trâm gỗ tay Hoắc Giác, trịnh trọng : “Ngày lành tháng , bắt đầu lễ đội mũ. Từ bỏ chí hướng trẻ con, hướng tới đức hạnh trưởng thành. Phúc thọ lâu dài, mong hưởng phúc lành.”
Cây trâm gỗ mộc mạc cài chắc chắn búi tóc của Khương Lê, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng nàng.
Vừa ở quán rượu, trong khí ồn ào náo nhiệt, khi cài trâm cho nàng, nàng từng cảm giác .
giờ phút , trong gian đình tĩnh lặng trang nghiêm, giữa làn khói hương lượn lờ, nàng thật sự cảm nhận : thực sự trở thành một thiếu nữ .
***
Ngoài cửa sổ, màn đêm tĩnh mịch, Khương Lê chiếc ghế mềm trong xe ngựa, vuốt ve chiếc vòng tay bằng Hán bạch ngọc cổ tay, tâm trạng vẫn còn thể bình tĩnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-42.html.]
Khi ngoài, nàng lấy cớ là đến Trương gia lấy cây trâm mà Trương Oanh Oanh đặc biệt chuẩn cho nàng, giờ đầu thêm một cây trâm gỗ, xem như vô tình trùng hợp.
Khương Lê sờ lên bông hoa hải đường ở đuôi trâm và dòng chữ khắc tỉ mỉ từng nét một, nhịn hỏi: “Vì… vì là Tĩnh Gia?”
Ánh mắt Hoắc Giác lướt qua búi tóc đen nhánh của Khương Lê, dừng một thoáng cây trâm gỗ.
Bên tai vang lên lời ông nội từng với : “Chiêu Minh rực rỡ, cao khiết sáng trong, kết thúc . Chữ tự của A Cẩn, ông nội chọn cho con , chính là Chiêu Minh!”
Nam tử hai mươi tuổi mới lấy tự, nhưng ông nội chọn sẵn tự cho từ khi còn nhỏ.
Chiêu Minh Chiêu Minh, đó là kỳ vọng của ông nội, mong trở thành một bậc quân tử cao thượng, trong sạch, khiêm tốn lễ độ.
“A Lê từng qua câu: ‘Kỳ cáo duy hà, Biên đậu Tĩnh Gia?’ ? Tĩnh Gia, nghĩa là thanh khiết và .” Hoắc Giác khoanh tay, Khương Lê, mỉm : “Hai chữ hợp với A Lê.”
Khương Lê chút hổ, câu thơ mà Hoắc Giác nàng từng qua.
Nàng lắc đầu, nhỏ giọng : “Ta từng , nhưng thích.”
Hoắc Giác : “Không , đó là một câu trong Kinh Thi, sẽ cho A Lê .”
Sau .
Giọng điệu Hoắc Giác như thể bọn họ sẽ còn nhiều những ngày nữa.
Khương Lê bao giờ cảm thấy hai chữ “ ” êm tai đến , nàng khẽ nâng mi, mỉm : “Ừm.”
Xe ngựa dừng cửa tiệm thuốc, Khương Lê nâng váy, đầu , : “Vậy, về đây.”
Hoắc Giác gật đầu: “Về , nghỉ ngơi sớm.”
Đợi bóng dáng Khương Lê khuất cánh cửa, xe ngựa của Như Ý viên mới chậm rãi rời , vẫn gốc cây, nhớ về chuyện xưa.
Ngày hôm đó, hình như là ngày thứ hai khi A Lê lễ cập kê.
Tiểu cô nương búi tóc kiểu lớn, mặc bộ váy màu đỏ tươi, dáng thon thả, như thể chỉ một đêm trút bỏ vẻ trẻ con, thêm vài phần xinh yêu kiều.
Nàng đưa cho một gói bánh, dè dặt : “Đây là lễ đáp tạ của lễ cập kê hôm qua, … thử xem thích .”
Hắn lạnh nhạt nhận lấy, liếc nàng, trong khóe mắt, cây trâm vàng búi tóc đen nhánh của tiểu cô nương buông xuống một chuỗi mã não, gió thổi đung đưa qua .
Màu đỏ rực rỡ chói mắt khiến lòng bứt rứt khó chịu.
Hắn cụp mắt xuống, đang định , bỗng nhiên hỏi một câu: “Đã lấy chữ tự ?”
Khương Lê chút ngạc nhiên, dường như ngờ chủ động hỏi nàng, nàng cau mày suy nghĩ một chút, : “Chưa, . Hoắc Giác, học rộng, … là chọn cho một cái ?”
Hoắc Giác lạnh mặt, để ý đến lời nàng, xoay bỏ .
Bước tiệm thuốc, trong lòng vẫn nghĩ: Chuyện riêng tư như , nếu chọn, cũng nên để phu quân tương lai của nàng chọn. Liên quan gì đến … chứ?
Nghĩ như , dừng bước, đó kìm nhớ đến câu thơ: “Chiêu Minh hữu dung, cao lãng lệnh chung. Kỳ cáo duy hà, Biên đậu Tĩnh Gia.”
Trong dòng suy nghĩ miên man, nghĩ, hai chữ Tĩnh Gia, quả thực hợp với nàng.