Trọng Sinh Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Được Thiếu Gia Quân Đội Chiều Lên Tận Trời - Chương 93: Hóa ra là em trai ---

Cập nhật lúc: 2025-11-26 07:54:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sáng sớm hôm đến năm giờ, Tạ Vân Thư khó khăn lắm mới bò dậy khỏi giường. Đêm qua trời mưa nhỏ cả đêm, bên ngoài bây giờ lạnh c.h.ế.t , ai mà thích khỏi chăn ấm áp cơ chứ!

 

Tạ Minh Thành mỗi ngày đều dậy sớm sách, con trai tuổi trẻ hừng hực sức sống, mặc quần áo chỉnh tề, còn sờ trán Tiểu Vĩ. Lý Phân Lan cũng tỉnh, bà khẽ : “Sốt hạ , gì đáng ngại lớn, đợi các con về tiếp.”

 

đưa đứa trẻ về, nhưng giữ ở nhà cũng , Lý Phân Lan thở dài cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, thật lòng thương xót đứa trẻ nhỏ như

 

Tạ Minh Thành hạ giọng: “Chị con là đưa đến đồn công an, để các đồng chí công an quản lý, chúng chỉ thương hại cũng vô dụng, cũng giúp nó.”

Mèo Dịch Truyện

 

cũng thể cứng rắn giữ đứa trẻ , như Chu Tân Nguyệt chừng còn kiện họ tội bắt cóc trẻ em.

 

Người dân thời sự tin tưởng tự nhiên các đồng chí mặc quân phục, sẽ đưa đến đồn công an, Lý Phân Lan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy các con việc , lát nữa dậy sẽ thái thịt, trưa còn bán cơm hộp ?”

 

Một ngày bán hai bữa cơm, mà việc kinh doanh còn như , lúc nào rảnh rỗi.

 

Đầu Tạ Vân Thư đội mũ bông xong, nhíu mày lục từ trong đống đồ của Tạ Minh Thành một chiếc khăn quàng cổ mới: “Đeo !”

 

Tạ Minh Thành đeo: “Đây là cái mới.”

 

Chiếc khăn quàng cổ kèm với chiếc áo khoác đó, chị gái còn mặc quần áo mới, thể đeo khăn quàng cổ?

 

Tạ Vân Thư vui liếc một cái: “Anh bây giờ tính toán cho cái áo khoác lông vũ ? Tạ Minh Thành, cảnh cáo , đừng tưởng chuyện cứ thế mà bỏ qua!”

 

Lúc Tạ Minh Thành dám gì nữa, ngoan ngoãn đeo khăn quàng cổ đợi Tạ Vân Thư nhắc nhở, tự đeo cả găng tay , cái đầu cao lớn cúi gằm xuống bước ngoài, giọng mang theo chút nịnh nọt: “Chị, em đạp xe ba bánh nhé.”

 

Ở đại viện thuê, dì Triệu nấu nồi, hấp hai lồng bánh bao, thấy hai chị em nhíu mày: “Đến sớm thế gì, Tiểu Vân giúp dì , đến sáu giờ là đảm bảo hấp xong hết!”

 

Triệu Tiểu Vân thẹn thùng mỉm với hai chị em, ánh mắt quét qua Tạ Minh Thành dám nhiều, động tác nhanh nhẹn nhét củi bếp lò.

 

Tạ Vân Thư : “Dì Triệu ơi, cháu là nhà tư bản m.á.u lạnh, trả lương cho Tiểu Vân .”

 

Dì Triệu haha : “Chỉ con bé cháu là đùa, Tiểu Vân đến giúp cháu, nó đến giúp dì đấy! Dì lĩnh lương mà việc, còn mặt mũi nào mà để cháu gọi một tiếng dì nữa chứ?”

 

Dì Triệu vén nắp lồng hấp, mùi bánh bao nóng hổi thơm lừng lập tức lan tỏa khắp sân.

 

Tạ Minh Thành bê thùng đến, bên trong lót vải mềm sạch sẽ, đặt bánh bao , một câu: “Bánh bao của dì Triệu gói còn hơn cả bánh bao ở nhà hàng lớn bên ngoài, cái nào cũng hoa.”

 

Dì Triệu liếc một cái, tự hào : “Nồi chắc chắn là do Tiểu Vân gói, chỉ con bé nó vặn hoa bánh bao ở giữa cục bột, dì cũng trình độ .”

 

Triệu Tiểu Vân mặt đỏ lên, cô mím môi cúi đầu đậy nắp nồi , đó khẽ một câu: “Chị Vân Thư, đây là lồng cuối cùng .”

 

Tất cả bánh bao hấp xong mang đến sàn giao dịch chứng khoán, cũng mới chỉ sáu giờ rưỡi sáng, bên ngoài xếp thành hàng dài gần như là đàn ông, còn điên cuồng hơn cả hôm qua ở cửa hàng bách hóa chen lấn mua áo lông vũ.

 

Tạ Vân Thư tặc lưỡi: “Cái thứ thật sự thể kiếm tiền ?”

 

Tạ Minh Thành gật đầu: “Tổng cộng chỉ hai mã cổ phiếu, cổ phiếu Phi Lạc phát hành tháng Chín, mua một lúc năm mươi cổ phiếu, chờ đến tháng Mười giao dịch thì lãi ròng năm trăm tệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-duoc-thieu-gia-quan-doi-chieu-len-tan-troi/chuong-93-hoa-ra-la-em-trai.html.]

 

Tạ Vân Thư tròn mắt: “Chẳng gì cả mà kiếm năm trăm tệ?”

 

Trong đáy mắt Tạ Minh Thành ẩn chứa sự cuồng nhiệt, gật đầu: “ , chỉ là mua bán , đơn giản thế thôi.”

 

Chẳng trách những chen chúc giành giật như điên, việc khác gì nhặt tiền ngoài đường ? Tạ Vân Thư cũng chút động lòng, nhưng cô gió thổi qua bình tĩnh trở : “Trên đời chuyện bánh từ trời rơi xuống, đây chẳng giống như đ.á.n.h bạc ? Chắc chắn cũng mất tiền…”

 

, kiếm năm trăm thì cũng thể mất năm trăm, nhưng cái cũng điểm khác với đ.á.n.h bạc. Cần nghiên cứu chính sách của nhà nước, tình hình kinh doanh, triển vọng phát triển nghiệp vụ của công ty phát hành, em nghĩ giá cổ phiếu tương lai cũng liên quan mật thiết đến tình hình quốc tế, tất nhiên vận may cũng chiếm một phần.”

 

Tạ Minh Thành về cổ phiếu một cách rành mạch, khiến Tạ Vân Thư cảnh cáo liếc : “Cậu đừng mà học cái .”

 

Tạ Minh Thành : “Chị ơi, em tiền mà cái , bây giờ một cổ phiếu khởi điểm năm mươi tệ .”

 

Vậy mua hai mươi cổ phiếu là một ngàn tệ , dân bình thường tiền nhàn rỗi như , một tháng lương bao nhiêu chứ! Với những như bọn họ, vẫn kiếm tiền một cách chân chính thì hơn, ít nhất lúc Tạ Vân Thư nghĩ .

 

Nói là bánh bao nhỏ, nhưng để tiện lợi, bánh bao to hơn loại bánh bao nhỏ thông thường, một hào một cái, đàn ông ăn năm sáu cái là no bụng. Tuy Tạ Vân Thư bán giá cao một chút, nhưng nhân thịt bên trong đều là nguyên liệu thật, ăn xong còn hớn hở gọi thêm mấy cái, lát nữa mang về cho vợ con ăn.

 

Hơn bảy giờ, hơn một nửa trong năm trăm cái bánh bao bán hết, điều khiến Tạ Vân Thư vui mừng khôn xiết. Cô tiện tay lấy một cái bánh bao nhét tay Tạ Minh Thành: “Cậu cũng ăn một cái lót , trời lạnh thế ăn no mới ấm .”

 

Tạ Minh Thành c.ắ.n một miếng, khuôn mặt thanh tú hiện lên nụ : “Chị ơi, ngon thật đấy.”

 

Thấy bánh bao sắp hết, Tạ Vân Thư tít mắt, cô âm thầm tính toán trong lòng. Hôm qua kiếm gần năm mươi tệ, hôm nay bánh bao cộng thêm cơm hộp buổi trưa, chắc còn kiếm hơn bảy mươi tệ nữa, mai bán thêm một ngày nữa, e rằng việc kinh doanh sẽ nữa.

 

Một là sàn giao dịch chứng khoán cũng sắp nghỉ lễ, hai là ngoài dự đoán chắc chắn sẽ ghen tị với việc ăn của cô, cũng đến bán cơm, cạnh tranh nhiều thì lợi nhuận sẽ cao như nữa.

 

Tuy nhiên, kiếm hai trăm tệ cũng đủ , ít nhất là bận rộn ba ngày, cô thể đến cửa hàng bách hóa mua chiếc áo khoác lông vũ mà Minh Thành trả , nếu còn dám về trả áo, cô nhất định sẽ đ.á.n.h gãy chân .

 

Còn hơn mười cái bánh bao, Tạ Vân Thư định mang về tự ăn, thì một đàn ông mặc áo khoác lông vũ màu đen xe ba bánh: “Số còn bán hết cho .”

 

Tạ Vân Thư nghĩ nhiều mà đồng ý ngay lập tức, cô lấy giấy gói : “Còn nóng hổi đấy, gói cho , ăn nóng mới thơm ngon!”

 

Cô ngẩng đầu lên mới ngớ : “Đội trưởng Thẩm? Anh cũng đến mua cổ phiếu ?”

 

Thẩm Tô Bạch khẽ nhíu mày, ánh mắt hề lộ vẻ gì quét qua khuôn mặt Tạ Minh Thành đang cạnh cô: “ thấy cô ăn khá , một bận rộn quá ?”

 

Tạ Vân Thư tự hào kéo Tạ Minh Thành: “Em trai giúp đấy, nó đang học lớp mười hai, sang năm sẽ thi đại học !”

 

Hơn nữa chắc chắn sẽ đỗ một trường đại học thật !

 

Thẩm Tô Bạch gật đầu: “Vậy thì quá.”

 

Thì là em trai học cấp ba, trách trẻ như , trách hai thiết như thế…

 

--- Trọng sinh thập niên tám mươi: Ly hôn xong quân thiếu sủng lên trời -

 

 

Loading...