Trọng Sinh Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Được Thiếu Gia Quân Đội Chiều Lên Tận Trời - Chương 81: Mua quần áo mà cũng gặp phải chó má ---

Cập nhật lúc: 2025-11-26 07:53:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bây giờ áo phao mới thịnh hành vài năm, các nhà máy sản xuất áo phao nhiều, dù một chiếc giá mấy chục đồng thì đó cũng là hàng hiếm. Đừng là chọn kiểu dáng và màu sắc, chỉ cần đúng cỡ thì khỏi cần nghĩ ngợi gì, cứ mua thẳng tay.

 

Quả nhiên mới sáu giờ rưỡi, trời còn sáng hẳn, bên ngoài Bách hóa đại lầu xếp thành một hàng dài. Cả nam lẫn nữ, già trẻ đều , mặc áo bông dày cộp, đội mũ quấn khăn, dậm chân hà ấm tay, chằm chằm cánh cửa đóng kín của Bách hóa đại lầu.

 

Tạ Vân Thư chút ngớ , hôm qua cô đến muộn, áo phao hết từ lâu nên cũng thấy những xếp hàng dài , hôm nay thấy mới sốc.

 

“Muộn , đoán hôm nay chẳng hy vọng gì nữa…”

 

nghĩ nhiều như , cứ tưởng đến đủ sớm chứ!

Mèo Dịch Truyện

 

Người chị cả cuối hàng thở dài: “ những đầu, đến xếp hàng từ năm giờ sáng cơ! Một ngày cũng chỉ mấy chục chiếc áo phao, mà chắc cỡ mặc , chúng hôm nay chắc là cửa !”

 

Tạ Minh Thành nhíu mày: “Chị, là thôi mua nữa.”

 

Món đồ đắt tiền như , chị bán bao nhiêu hộp cơm mới kiếm đủ một chiếc, cái tính sĩ diện đó, với mặc áo bông cũng ấm như .

 

Tạ Vân Thư kiên quyết: “Không , nhất định mua.”

 

Kiếm tiền là để gia đình sống hơn , nếu cái gì cũng tiết kiệm thì kiếm tiền gì? Chiếc áo bông Minh Thành đang mặc vẫn là của bố để khi còn sống, ống tay áo ngắn một đoạn dài, vá , lẽ nào học bạn bè sẽ ?

 

Minh Thành cái sĩ diện đó, nhưng cô , cô để nhạo em trai !

 

dù trong túi tiền, chiếc áo phao đúng là khó mua thật! Mãi đến bảy giờ rưỡi cửa Bách hóa đại lầu mở, đám xếp hàng liền như phát điên, ào ào chen lấn xô đẩy trong, Tạ Vân Thư kéo Tạ Minh Thành cũng cố sức lao về phía : “Nhanh lên, đợi thêm hai ngày nữa Bách hóa đại lầu đóng cửa thì sẽ mua nữa !”

 

Cũng trách điên cuồng như , một ngày chỉ bán mấy chục chiếc, mà chỉ hai ngày nữa cửa Bách hóa đại lầu sẽ đóng cửa nghỉ Tết, mặc quần áo mới Tết , tất cả đều trông hai ngày xem ai nhanh tay hơn!

 

Tạ Minh Thành cao lớn sức lực cũng lớn, Tạ Vân Thư cũng cô gái yếu mềm, hai chị em theo lý mà tranh giành một chiếc áo phao thì hẳn là vấn đề gì.

 

họ vẫn đ.á.n.h giá thấp sức chiến đấu của các cô các chú, họ đúng là sức thật!

 

Chiếc mũ đầu Tạ Vân Thư suýt nữa thì rơi xuống, cô giữ mũ trơ mắt một cô chú mặc áo bông màu xám dùng m.ô.n.g đẩy văng ngoài…

 

Không chỉ chen lấn, họ còn thực sự giành giật!

 

“Buông tay, cô buông tay , chiếc màu xanh lấy !”

 

“Rõ ràng là thấy ! Nhân viên bán hàng, mau thu tiền!”

 

“Ôi chao, cô cướp trắng trợn thế ! Nhân viên bán hàng cô thu tiền của !”

 

Tóc Tạ Vân Thư rối bời, Tạ Minh Thành gương mặt tuấn tú cũng ngẩn ngơ, dường như vẫn hiểu tại to lớn như đẩy văng ngoài.

 

“Chị…” Cậu đầu Tạ Vân Thư, ánh mắt chút tủi như hồi bé: “Sao bọn họ khỏe thế chứ?”

 

Tạ Vân Thư vốn đang đầy tâm trạng uất ức, thấy bộ dạng của em trai liền phì một tiếng: “Bây giờ sức lực nhỏ thế nào chứ, bình thường ăn nhiều thịt mới sức, kẻo đến lúc ngay cả chị còn đ.á.n.h .”

 

“Con đ.á.n.h với chị gì, ai ức h.i.ế.p chị thì con đ.á.n.h đó còn hơn.” Tạ Minh Thành lầm bầm một câu, mím môi: “Vậy áo phao còn mua ?”

 

Càng gần Tết, càng điên cuồng, hôm nay mua , e rằng ngày mai còn khó mua hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-duoc-thieu-gia-quan-doi-chieu-len-tan-troi/chuong-81-mua-quan-ao-ma-cung-gap-phai-cho-ma.html.]

Tạ Vân Thư nghĩ nghĩ, sờ sờ cái túi đang phồng lên của , c.ắ.n răng: “Đi, chị dẫn em lên quầy chuyên dụng ở tầng hai xem thử!”

 

Áo phao sản xuất trong nước khó mua là vì giá rẻ, một chiếc chỉ bốn năm chục đồng, đắt hơn thì cũng chỉ bán đến sáu bảy chục, đây là dành cho dân thường. Người tiền thì khỏi cần giành giật, vì Bách hóa đại lầu tầng hai hàng nhập khẩu.

 

Một chiếc áo phao nhập khẩu hơn một trăm đồng, chiếc đắt hơn hai trăm đồng cũng , cái thì bằng hai ba tháng lương của một công nhân , ai mà mua nổi?

 

Tạ Minh Thành tưởng cô chỉ lên lầu dạo, liền theo chân lên. Người ở tầng hai quả nhiên ít hơn nhiều, bán áo khoác len, bán áo len, qua đều là những món đồ đắt tiền.

 

Đi ngang qua một cửa hàng bán áo khoác nữ, Tạ Minh Thành dừng bước, bên ngoài cùng treo một chiếc áo khoác màu xám nhạt, thiết kế cổ tròn kèm thắt lưng, nhân viên bán hàng còn phối thêm một chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc.

 

Rất , nếu mặc chị thì còn hơn nữa.

 

Nhân viên bán hàng thấy mặc chiếc áo bông hợp, liền tới xua đuổi: “Đứng xa quầy của chúng một chút, đây đều là hàng nhập khẩu đắt tiền đấy! Một chiếc áo khoác một trăm tám mươi đồng lận, bán cũng mua nổi !”

 

Đồ trong Bách hóa đại lầu vốn rẻ, tầng hai càng là nơi dành cho tiền, nhân viên bán hàng ở đây thích mặt bắt hình dong là chuyện thường tình, Tạ Minh Thành cũng quả thực mua nổi, rũ mắt tiếp tục về phía .

 

Phía , nhân viên bán hàng còn liếc xéo một cái: “Sắp đến Tết đúng là loại nào cũng dám lên tầng hai của , bộ dạng nghèo rớt mồng tơi mùi gì .”

 

Người chị cả cùng cô thở dài: “Tiểu Thúy cũng chỉ thôi mà, chạm tay mà em ?”

 

Cô nhân viên tên Tiểu Thúy tuổi lớn nhưng tính tình khá nóng nảy, cô cũng chẳng vẻ mặt lành gì với đồng nghiệp: “Chị cả, chị rảnh rỗi thì nghĩ cách bán quần áo , lớn tuổi thế sa thải thì mất mặt lắm đấy!”

 

Lương của họ là dựa doanh thu, nhưng quần áo ở đây đắt nên một tháng thực cũng chẳng bán mấy chiếc, nhưng nếu bán một chiếc thì riêng tiền hoa hồng là mười đồng !

 

Chị cả mím môi nữa, doanh tháng của chị , đến giờ cũng mới bán hai chiếc áo…

 

Đằng Tạ Vân Thư đến chỗ bán áo phao, vẫy tay với Tạ Minh Thành: “Minh Thành, đây thử chiếc áo !”

 

Đây là một chiếc áo phao lớp lót tháo rời , màu xanh đậm dáng dài, chiều cao một mét tám mấy của Tạ Minh Thành cũng thể che mông, hai bên thiết kế túi lớn, phía còn một chiếc mũ dày cộp, sờ mềm mại và dày dặn.

 

Tạ Vân Thư ưng ngay, Minh Thành mặc chắc chắn sẽ !

 

Tạ Minh Thành tiên xem giá, lập tức lắc đầu: “Con thử, chị ơi màu , con thích.”

 

Một chiếc áo phao mà những hai trăm đồng, đối với quả thực là một cái giá trời! Cậu điên mới lấy tiền chị gái vất vả kiếm để mua quần áo cho !

 

Tạ Vân Thư nào đang nghĩ gì, đôi mắt hạnh xinh mở to: “Em thử ?”

 

“Thì… chỉ là thử thôi.” Tạ Minh Thành còn cách nào khác, dù chị gái tính khí , nhưng lời cô nhất, tuy nhiên trong lòng quyết định, mặc sẽ tìm thoải mái ấm áp…

 

Tạ Vân Thư lúc mới nở một nụ , cô cầm chiếc áo đưa cho Minh Thành, bảo phòng thử đồ , còn thì xem áo phao nữ, một chiếc màu tím đậm khá hợp với .

 

Quầy bán áo phao nhập khẩu ở tầng hai chỉ duy nhất chiếc , Tạ Vân Thư đặt tay lên chiếc áo phao màu tím đậm , liền thấy một giọng yếu ớt quen thuộc: “Vân Thư, chiếc áo hợp với chị , với còn khá đắt nữa, chị xuống xem thử?”

 

Người là Chu Tân Nguyệt, bên cạnh cô còn Lục Tri Hành với vẻ mặt phức tạp.

 

Tạ Vân Thư đây từng học một thành ngữ gọi là “oan gia ngõ hẹp”, hôm nay cô coi như cảm nhận sâu sắc điều đó , Hải Thành rộng lớn như , Bách hóa đại lầu to lớn như , cô ngoài mua quần áo mà còn thể gặp ch.ó má, xem bực chứ?

 

--- Trọng sinh thập niên 80: Ly hôn xong thiếu tá quân nhân cưng chiều tận trời -

 

 

Loading...