Chu Tân Nguyệt cửa sổ, ánh mắt âm trầm, từ xa thấy Tạ Vân Thư xe đạp từ phía đông khu gia thuộc đến.
Cô lạnh một tiếng, con đàn bà quả nhiên nhịn nữa !
Tạ Vân Thư đến để gửi đơn xin ký ly hôn, thỏa thuận ly hôn xé, cô đến hiệu sách Tân Hoa photo mười mấy bản. Kiện ly hôn cần đơn vị hai bên cấp giấy giới thiệu, cô bây giờ còn đơn vị công tác, nên ủy ban phường/khu phố là .
Vừa nãy cô đến bệnh viện Hải Thành gửi đơn xin ly hôn, viện trưởng cũng khuyên nhủ hòa giải hết đến khác…
Bất kể, sự kiên trì của cô, cái giấy giới thiệu vẫn cấp , cô việc theo quy định, ai cũng quyền khó cô ! viện trưởng một câu đúng, thể thương lượng thì vẫn nên thương lượng, đến lúc đưa tòa, chẳng trở thành trò của cả Hải Thành ?
Bây giờ kiện ly hôn, còn lên báo nữa chứ!
Cho nên Tạ Vân Thư mang theo đơn xin ly hôn đến tìm Lục Tri Hành, thời hạn một tuần trôi qua , nếu mất mặt, ảnh hưởng công việc, thì cứ ngoan ngoãn ký tên, bằng cô gì để mất thì chẳng sợ gì, lên báo thì lên báo thôi!
Gia đình họ Lục còn sợ mất mặt, cô sợ cái gì?
Tạ Vân Thư vốn dĩ là tính cách như , khi cô với , thật lòng thật dốc hết ruột gan, một khi dứt khoát rút sự đó, quỳ xuống cũng vô ích! Cô quan tâm Lục Tri Hành là thật sự hối hận, là qua loa với , ly hôn là điều tất yếu!
Nhìn thấy Tạ Vân Thư gõ cửa nhà Lục Tri Hành, Chu Tân Nguyệt khóe miệng nhếch lên, liếc Tiểu Vĩ đang ở góc tường.
Mèo Dịch Truyện
“Lại đây!”
Tiểu Vĩ c.ắ.n chặt môi, mặt đầy vẻ sợ hãi, thằng bé khẽ : “Mẹ ơi, đừng đ.á.n.h con, con sẽ lời mà.”
“Im !” Chu Tân Nguyệt trừng mắt cáu kỉnh nó, móng tay dài chọc trán nó: “Vô tích sự, mày còn mặt mũi nào ăn đồ tao mua? Lát nữa mày sang nhà bên cạnh gọi , là tao đột nhiên ngất xỉu!”
“Là sang nhà chú Lục ạ?” Trán Tiểu Vĩ đỏ một mảng, nó cũng dám dùng tay sờ: “Vậy nếu chú đến thì ạ?”
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng thằng bé nhạy cảm, cũng thể thấy mấy ngày nay Lục Tri Hành đối xử với bọn họ còn như . Lần thằng bé xuất viện cũng chỉ sắp xếp bác sĩ khác thủ tục, bản gần như lộ diện.
Vì chuyện Chu Tân Nguyệt còn nổi trận lôi đình, về đến nhà liền đập vỡ một chiếc cốc thủy tinh, mảnh vỡ b.ắ.n mặt nó, nó một giọt nước mắt cũng dám rơi, chỉ đợi cô phát xong hỏa, mới cẩn thận dọn dẹp.
Chu Tân Nguyệt một cú đá bụng Tiểu Vĩ, đau đến mức nó khom lưng: “Tao nuôi mày để gì? Bảo mày gọi cũng gọi , nó đến mày cầu xin, ? Nếu Lục Tri Hành chịu sang, về nhà tao lột da mày!”
Tiểu Vĩ xổm đất lâu dậy, ngẩng lên khuôn mặt gầy gò, xanh xao, đôi mắt vô hồn như một con robot: “Mẹ ơi, con , con sẽ lời.”
Chỉ lóc, ồn, nó mới ít đánh, mới đồ ăn, cho nên dù đau đến mấy nó cũng dám thành tiếng. Mấy ngày ở bệnh viện, hình như mới là lúc nó hạnh phúc nhất, các y tá xa lạ đều dịu dàng, sẽ hỏi nó đói , đau .
Nó tuổi còn quá nhỏ, hiểu tại Chu Tân Nguyệt rõ ràng ghét nó đến , còn giữ nó ở bên, nó cũng thể , mỗi tối khi ngủ ước nguyện duy nhất là ngày mai thể ăn no và ít đ.á.n.h hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-duoc-thieu-gia-quan-doi-chieu-len-tan-troi/chuong-46-co-ay-bay-gio-vui-ve-chet-di-duoc.html.]
Thậm chí những lúc, nó còn bỏng một nữa là , như là thể nhập viện, ít nhất ở bệnh viện Chu Tân Nguyệt sẽ động một tí là đ.á.n.h nó.
Chu Tân Nguyệt ghế sô pha, để trông đáng thương hơn, cô còn thoa một chút phấn lên mặt, chiếc áo khoác ngoài cởi vứt sang một bên, áo len bên trong thì cố ý kéo rộng cổ áo.
Thật mong chờ cái vẻ mặt tan nát cõi lòng của Tạ Vân Thư khi lát nữa Lục Tri Hành bế ngoài!
Lục Tri Hành mở cửa, Tạ Vân Thư trực tiếp vỗ đơn ly hôn xuống mặt : "Ký !"
Nắm tay siết , đôi mắt u ám của Lục Tri Hành chằm chằm cô: "Vân Thư, gom đủ tiền , tổng cộng một ngàn sáu trăm tệ, bao gồm cả tiền mà Chu Tân Nguyệt lấy."
Nghe đến tiền, tâm trạng Tạ Vân Thư khá hơn một chút: "Đưa , sẽ trả sổ tiết kiệm cho ."
Lục Tri Hành thở phào nhẹ nhõm, lấy tiền từ trong ngăn kéo : "Sổ tiết kiệm cần, mỗi tháng em cho một ít tiền tiêu vặt là , bao nhiêu cũng ."
Đã ly hôn , cô thèm chút tiền bạc nát bét của !
Một ngàn sáu trăm năm mươi tệ, là tờ bạc mệnh giá lớn. Một chồng tiền dày cộp như là ít, Tạ Vân Thư đếm một lúc lâu mới hài lòng bọc tiền giấy, cho túi xách cô luôn mang theo bên .
Sổ tiết kiệm lương của Lục Tri Hành, cô lấy tiện tay vứt sang một bên: "Bây giờ chúng ai nợ ai nữa, thể ký , ngày mai tìm thời gian đến ủy ban phường để lấy giấy chứng nhận ly hôn."
"Ngay cả như , em vẫn ly hôn?" Lục Tri Hành chút tức giận, vẫn luôn nghĩ cô dù nghiệp cấp ba nhưng luôn hiểu chuyện, bây giờ vẻ mặt hung hăng khiến xa lạ thể chấp nhận!
Tạ Vân Thư như một kẻ ngốc: "Lục Tri Hành, cần bệnh viện tâm thần khám não ? Hai chữ 'ly hôn' đến tám trăm , hiểu tiếng ?"
Anh thể hiểu, nhưng tin...
"Một tuần nay hề bất kỳ liên hệ nào với Chu Tân Nguyệt, tiền lương đây cô dùng cũng trả cho em hết , bất cứ chuyện gì cũng sẽ nhờ khác . Vân Thư, Chu Tân Nguyệt luôn thích bắt nạt em, em đ.á.n.h cô để trút giận cũng , cần xin cũng cần quan tâm đến bố . Sau em đến nhà họ cũng , công việc ở nhà máy mất, sẽ sắp xếp công việc mới cho em."
Anh tự những lời , nắm lấy vai Tạ Vân Thư: "Nếu em lo cho Tạ Minh Thành học đại học, ý kiến gì, đừng để thấy từ ly hôn nữa..."
Cái vẻ thâm tình của , chỉ khiến cô thấy buồn nôn.
Có cả ngàn cả vạn cách để tránh khỏi cục diện ngày hôm nay, nhưng , là hiểu mà là căn bản . Tạ Vân Thư rõ mồn một, ghê tởm tránh cánh tay vươn tới: "Nếu ăn tát nữa, thì tránh xa một chút."
Môi Lục Tri Hành mím chặt, vẫn câu đó: "Vân Thư, nếu ly hôn hối hận là em đó, nhà họ Lục em sẽ sống khó khăn."
Khó khăn? Bây giờ cô vui sướng c.h.ế.t ! Ngày nào cũng tiền kiếm, cần chịu đựng để lấy lòng khác, bây giờ cô chỉ hối hận vì nghĩ thông suốt sớm hơn.
--- Trọng sinh thập niên 80: Sau ly hôn quân thiếu cưng chiều tận trời -