Trọng Sinh Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Được Thiếu Gia Quân Đội Chiều Lên Tận Trời - Chương 194: Đã lọt vào tay bà thì nhất định phải là thật ---

Cập nhật lúc: 2025-11-26 07:56:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Thanh Liên giả vờ thấy, tiện tay cầm một chiếc váy liền hoa nhỏ ướm thử lên cô: "Cái , hợp với cháu, ông chủ gói ."

 

Tạ Vân Thư đau đầu: "Dì Liên, đội trưởng Thẩm chuyện với dì ?"

 

Tô Thanh Liên cầm thêm một bộ đồ nữ: "Cái cũng , ông chủ gói chung ."

 

Tạ Vân Thư: "Dì Liên, cháu nghĩ dì nên chuyện với đội trưởng Thẩm ..."

 

Tô Thanh Liên: "Cái váy cũng lấy."

 

Cuối cùng Tạ Vân Thư nhịn nữa, cô giật lấy mấy chiếc váy, hằm hằm : "Làm gì chuyện mua nhiều quần áo thế mặc cả, một cái bớt một đồng rưỡi, ba cái ít nhất cũng bớt năm đồng!"

 

Lần đến lượt Tô Thanh Liên sững sờ, bà chớp chớp mắt, trời ơi, cô con dâu đáng yêu quá mất!

 

Cả đời bà cũng con gái, hai cô con dâu của thằng cả và thằng hai đều là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, dĩ nhiên là tôn trọng bà, nhưng bình thường khá sợ bà, quan hệ chồng nàng dâu tuy hòa thuận nhưng phần xa cách.

 

Cứ chồng nàng dâu cùng mua sắm, đến cửa hàng bách hóa hoặc Cửa hàng kiều hối, rằng đồ vật còn thể mặc cả.

 

Tạ Vân Thư tự tát một cái, bình thường chợ rau mặc cả quen , nhịn , cô cái !

 

"Dì Liên, cháu lấy mấy chiếc váy , cháu và đội trưởng Thẩm là thật!" Cô hít một thật sâu, thấy tai ông chủ bán quần áo đang vểnh lên, hạ thấp giọng: "Chúng chỗ chuyện ."

 

Tô Thanh Liên vỗ vỗ tay cô, ông chủ: "Con gái bớt sáu đồng đấy!"

 

Ông chủ: "..."

 

Con gái bà rõ ràng thế! Được , cứ thế mà mặc cả ?

 

Vừa nãy còn một chiếc bớt một đồng rưỡi, thành bớt sáu đồng? Ông còn gì cả, mặc cả chứ?

 

Tô Thanh Liên bộ : "Không bán thì đây, đằng còn mấy cửa hàng bán váy nữa cơ!"

 

Thời bán quần áo khá là kiếm lời, một chiếc váy liền giá nhập chỉ sáu bảy đồng, nhưng thể bán mười hai đồng, may mắn thì một tối thể kiếm hai mươi mấy đồng. Dĩ nhiên, ăn ngày nào cũng may mắn, khi liên tục mấy ngày mở hàng cũng là chuyện thường tình.

 

Hơn nữa, bây giờ bán quần áo nhiều , cạnh tranh cũng gay gắt hơn. Mười hai đồng bán , thì mười đồng đương nhiên cũng bán , thì đầu mất, hối hận cả đêm.

 

"Bán! Bán! Bán! Bác gái, con gái bác xinh thế , mặc mấy chiếc váy lên chắc chắn như mẫu TV!" Kiếm tiền, ông chủ dĩ nhiên lời ngọt ngào, hơn nữa ông cũng dối, cô gái đúng là xinh thật.

 

Mèo Dịch Truyện

Mua xong váy, Tô Thanh Liên cuối cùng cũng chịu theo Tạ Vân Thư đến một chỗ vắng hơn.

 

"Dì Liên, đây ở phòng dự án hiểu lầm, nên nhiều lời đàm tiếu. Cháu mới đề xuất chuyện giả vờ yêu đương thôi ạ."

 

Tạ Vân Thư từng câu từng chữ giải thích rõ ràng rành mạch, sợ của đội trưởng Thẩm, suy nghĩ phóng khoáng, nghĩ nhiều: "Chuyện là do cháu mà , nên danh tiếng của đội trưởng Thẩm mới ảnh hưởng. dì yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ vì chuyện mà bám lấy đội trưởng Thẩm , cháu cũng tuyệt đối ý nghĩ đó với !"

 

chắc như đinh đóng cột, Tô Thanh Liên mà lòng lạnh ngắt.

 

"Cháu chút thiện cảm nào với con trai dì ?" Tô Thanh Liên cam tâm, bà giơ ngón tay út lên điệu bộ: "Một chút xíu, một tẹo thiện cảm thôi cũng mà!"

 

Không thiện cảm, con trai bà lăn lộn với Điền Hạo thì thế nào đây?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-duoc-thieu-gia-quan-doi-chieu-len-tan-troi/chuong-194-da-lot-vao-tay-ba-thi-nhat-dinh-phai-la-that.html.]

Tạ Vân Thư cứng họng, thể thiện cảm chứ? Không thiện cảm thì tim đập nhanh đến ?

 

Cô cụp mắt, hạ thấp giọng: "Dì Liên, lẽ dì , cháu từng kết hôn một , là đơn , cũng công việc chính thức."

 

" cháu là một cô gái xinh mà!"

 

Tô Thanh Liên nắm lấy tay cô, cô đầy mong đợi, sức "tiếp thị": "Không dì khoác lác , con trai dì thật sự , nó kiếm tiền mà hề keo kiệt, cũng từng yêu đương nào! Hơn nữa nó cao ráo vạm vỡ, tràn đầy sức lực, dì đảm bảo nó mà ở bên con gái thì khỏe nhất!"

 

Bà nhận , con trai bà bây giờ chắc đang d.a.o động giữa Tạ Vân Thư và Điền Hạo, đưa Tô Bạch về đúng quỹ đạo, bà thật sự đêm ngủ yên!

 

Tạ Vân Thư đỏ mặt, cần nhấn mạnh cái cuối cùng , đội trưởng Thẩm ôm cô bao nhiêu , chuyện khỏe mạnh thể cảm nhận , nhưng bây giờ đang bàn chuyện đội trưởng Thẩm khỏe !

 

"Dì Liên, dì rõ lời cháu ? Cháu ly hôn một ..." Tạ Vân Thư hít một thật sâu, từng chút từng chút đè nén sự bồn chồn trong lòng: "Dì bận tâm những chuyện ?"

 

Tô Thanh Liên kỳ lạ cô: "Dì cần gì bận tâm? Ba của Tô Bạch cũng , nhà nước đề xướng hôn nhân tự do, cháu chỉ là ly hôn chứ kết hôn ."

 

Trong lòng một mùi vị khó tả, Tạ Vân Thư mím môi, giọng điệu chua xót: "Dì Liên, cháu và đội trưởng Thẩm là thật sự yêu đương, dì nghĩ nhiều quá ."

 

Pháo đài của đối phương kiên cố hơn cô tưởng, nhưng khả năng công phá.

 

Tô Thanh Liên trong lòng rối bời, nghĩ một lát quyết định dùng đến kế cuối cùng trong kế hoạch tác chiến, trực tiếp nhét chiếc váy tay cô: "Cho dù là giả, dù bây giờ cháu cũng là yêu của Tô Bạch, dì mua váy cho cháu cũng là chuyện đương nhiên."

 

Thật giả gì chứ, con dâu lọt tay Tô Thanh Liên bà thì nhất định là thật!

 

Tạ Vân Thư chiếc váy trong tay, cảm giác bất lực như "gà với vịt chuyện", cứ cảm thấy đầu óc của đội trưởng Thẩm và cùng một "tần ". Hai hình như nhiều, nhưng cuối cùng chẳng gì, trở về vạch xuất phát, mà còn nhận mấy bộ quần áo nữa!

 

"Dì Liên, tiền quần áo cháu đưa dì, còn đồng hồ cháu cũng thể nhận ." Cô vẫn mở lời từ chối: "Dù thì đội trưởng Thẩm là giúp cháu, cháu thể chiếm lợi của thêm nữa."

 

Đôi mắt dài hẹp giống hệt Thẩm Tô Bạch của Tô Thanh Liên lóe lên một tia sáng: "Cháu thật sự chiếm lợi của con trai dì ?"

 

Tạ Vân Thư lấy tiền từ trong túi : "Dì Liên, dì cầm tiền , đồng hồ cháu để ở nhà, ngày mai sẽ đưa cho đội trưởng Thẩm."

 

"Đồng hồ là của nữ, cháu trả cho nó cũng chẳng dùng ."

 

Tô Thanh Liên kéo tay cô chợ đêm, tìm một quầy hàng bán áo cộc tay nam: "Có mới toại lòng , dì mua quần áo cho cháu, cháu mua quần áo cho con trai dì cũng là chuyện đương nhiên thôi nhỉ? Cháu tự chiếm lợi của nó mà."

 

xong cầm hai chiếc áo cộc tay lên xem xét: "Tô Bạch mặc cỡ ."

 

Mặc cả thanh toán một mạch, dùng chính tiền Tạ Vân Thư lấy .

 

Tô Thanh Liên mặt mày hớn hở: "Dì về với Tô Bạch đây là quần áo cháu tặng, nó chắc chắn sẽ vui lắm."

 

Tạ Vân Thư trố mắt kinh ngạc: "Dì Liên, ."

 

Tô Thanh Liên vờ như thấy, kéo đến chỗ đậu xe đạp lúc , liếc Kỷ Tư Viễn đang đợi, giơ quần áo trong tay lên: "Vân Thư, dì Tô Bạch cảm ơn quần áo của cháu, ngày mai sẽ bảo nó mặc liền! Hôm nay muộn , cháu cũng mau về nhà ."

 

Đợi cô rời , Kỷ Tư Viễn mặt mày khó coi, tự giễu một tiếng: " ở đây đợi lâu như , hóa chọn quần áo cho ."

 

--- Trùng sinh thập niên 80: Sau ly hôn thiếu tá cưng chiều tận trời -

 

 

Loading...