Trọng Sinh Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Được Thiếu Gia Quân Đội Chiều Lên Tận Trời - Chương 14: Ngày đầu tiên đã có người bắt đầu gọi món ---

Cập nhật lúc: 2025-11-26 07:52:40
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Bán! Bán!"

 

Tạ Vân Thư nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì phấn khích: "Anh ơi, cải thảo thịt heo miến dong, còn đậu phụ kho tàu, cơm trắng bánh bao, xem ăn gì ạ?"

 

Mình kêu gào cả buổi ai ngó ngàng, đây ngẩn ngơ thì khách đến mua !

 

Cô luống cuống tay chân mở cả hai nắp nồi: "Cải thảo thịt heo miến dong, một muỗng lớn ba hào, đậu phụ kho tàu một muỗng một hào rưỡi..."

 

Trong cải thảo thịt ít, một muỗng xuống thể vớt bốn năm miếng, hơn nữa thịt cắt cũng lớn, nước sốt nổi một lớp mỡ, chỉ thôi cũng chảy nước dãi .

 

Người đàn ông dẫn đầu thèm nghĩ ngợi, đưa cốc men của qua: "Cải thảo và đậu phụ mỗi thứ một muỗng, thêm hai cái bánh bao lớn nữa! Cô gái nhỏ, đong đầy đủ đấy nhé!"

 

"Anh cứ yên tâm!" Tạ Vân Thư trong lòng vui vẻ, động tác càng thêm nhanh nhẹn, hai muỗng xuống, cốc đầy gần hết: "Anh ơi, còn bánh bao nữa ? Một hào hai cái, đều là tự tay hấp, lớn thơm! Cơm trắng cũng , một hào một muỗng lớn, tay run đảm bảo ăn no!"

 

Người đàn ông ha ha: "Ngày mai sẽ mua cơm trắng của cô, hôm nay mang theo , thể lãng phí!"

 

Đám đàn ông phía sớm nhịn nữa, lượt đưa ca men : “ cũng một muỗng như thế!”

 

“À đúng , Cường hình như còn ớt nữa, mùa đông thế thì thể thiếu cay !”

 

“Với món thể ăn ba cái bánh bao chay lớn!”

 

“Thằng Cường quả là dối, món ăn đúng là chất lượng thật!”

 

Tạ Vân Thư múc cơm thu tiền, chỉ vài phút xong việc. Lần cô cũng tiếc ớt, ai là cô múc ngay một muỗng, đảm bảo thể ăn thêm một cái bánh bao chay lớn!

 

Bận rộn xong xuôi, mấy đàn ông bưng ca men về phía công trường. Tạ Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, Cường mà họ nhắc đến chính là đàn ông nãy cho ớt đúng ? Xem , ớt đúng là đáng giá thật, coi như quảng cáo miễn phí cho cô .

 

Nếu lúc nãy cô chút mềm lòng, Cường chắc chắn cũng sẽ đặc biệt giúp cô…

 

Vừa căng thẳng phấn khích, tuy mới chỉ bán hai đồng rưỡi, nhưng Tạ Vân Thư toát mồ hôi. Cô uống hai ngụm nước cởi nón , còn kịp cởi khăn quàng cổ thì xa mấy đàn ông ào ào kéo tới.

 

Lần đông hơn, đến mười mấy , trông cứ như đang lập đội săn

 

“Cô gái nhỏ, chỉ cần thịt heo cải trắng!”

 

đậu phụ kho tàu, thêm một muỗng ớt nữa nhé!”

 

miền Nam thích ăn bánh bao chay, chỉ ăn cơm!”

 

“Bánh bao chay hấp ngon thật, cô gái nhỏ cũng là miền Bắc ?”

 

 

Họ chuyện loạn xạ, cô thì luống cuống tay chân, đợi đến khi Tạ Vân Thư thở phào một dài thì đồ ăn trong chậu gần hết, bánh bao chay còn chục cái, cơm còn mấy hộp, nhiều nhất là chỉ đủ cho bảy tám suất ăn nữa. Cho dù thừa để về nhà ăn, thì hôm nay cũng lỗ vốn .

 

Tạ Vân Thư cẩn thận cất từng tờ tiền, cuối cùng cô cũng thời gian tháo khăn quàng cổ. Mấy sợi tóc mái lòa xòa mồ hôi ướt bết vầng trán trắng nõn, mịn màng, vì vui mừng mà đôi mắt to tròn của cô còn sáng hơn cả ánh mặt trời vài phần.

 

tính toán chi phí đồ ăn hôm nay, nếu bán hết thể kiếm năm đồng, bây giờ bán hai mươi ba đồng ba hào…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-duoc-thieu-gia-quan-doi-chieu-len-tan-troi/chuong-14-ngay-dau-tien-da-co-nguoi-bat-dau-goi-mon.html.]

 

“Đồng chí, còn cơm ạ?” Một giọng nam non nớt vang lên.

 

Tạ Vân Thư vội vàng cất tiền , nở nụ : “Có chứ, gì, múc cho!”

 

Người đến là một thanh niên hai mươi tuổi, trông lớn hơn Tạ Minh Thành là bao, dáng cao, gầy gò. Anh chút ngại ngùng nắm nắm vạt áo: “Hôm nay là ngày đầu tiên , mang ca men, họ bán cơm hộp nên mới đến hỏi.”

 

Anh nông thôn Hải Thành, thi đại học đỗ nên ngoài tìm việc, công trường kiếm nhiều tiền nên đến thử. Làm việc cả buổi sáng đói đến mức choáng váng đầu óc, hỏi thăm mới ở đây suất ăn, đều tự mang đồ.

 

Tạ Vân Thư : “Không , hộp cơm dùng một đây! Cậu ăn gì, múc cho ngay!”

 

Trong túi trai chỉ ba hào, lấy đặt lên xe ba bánh, những miếng thịt ba chỉ kho mà bụng càng đói cồn cào: “Hộp cơm tính tiền , dùng xong rửa sạch mang trả cô ?”

 

Hộp cơm dùng một giá năm li, một hào mua hai cái, riêng thì đắt, nhưng nếu ai cũng dùng thì chi phí của cô vô hình tăng lên.

 

Tạ Vân Thư múc cho nửa muỗng cải trắng xào thịt heo, nửa muỗng đậu phụ, múc đầy một hộp cơm trắng, đưa đũa cho : “Đây là đồ dùng một , dùng xong thì vứt . Cậu ăn thì cứ đây mà ăn, ăn xong còn nước nóng ở đây, sẽ rót thêm cho . Sau nhớ mang theo ca men nhé, loại hộp cơm nông, đựng nước canh, sẽ thiệt đó!”

 

Đứa trẻ trông trạc tuổi Minh Thành, Tạ Vân Thư khỏi nghĩ đến Minh Thành đây cũng từng thêm ở công trường, lúc đó buổi trưa em ăn uống thế nào, dù thì tối về là đói như tị nạn…

 

Đỗ Hướng Long quả thật đói lả, kịp gì, liền ngốn ngấu ăn.

 

“Ăn chậm thôi, sợ nghẹn c.h.ế.t !” Tạ Vân Thư nhắc nhở một câu, lấy một hộp cơm sạch khác đổ nước nóng : “Bán cho ba hào là lỗ , riêng hộp cơm dùng một mất ba cái!”

 

Đỗ Hướng Long cố gắng nuốt hết cơm trong miệng, Tạ Vân Thư thì mặt đỏ bừng: “, ngày mai nhất định sẽ mang ca men đến.”

 

Hộp cơm dùng một cô vốn cũng chuẩn nhiều, chỉ là để dự phòng lúc cần thiết. Những công nhân đều ăn nhiều, nước canh cũng thể chan bánh bao chay cơm để ăn, thực dùng loại hộp thích hợp lắm.

 

Tạ Vân Thư cũng chỉ thôi, sẽ thật sự tính toán mấy hào , cô xua tay: “Dù thì cứ giúp quảng cáo nhiều .”

 

“Ngày mai cô còn đến chứ?” Đỗ Hướng Long sáng mắt lên, món ăn còn ngon hơn cả ở nhà, một ngày kiếm sáu đồng, bỏ năm hào ăn cơm cũng đủ khả năng chi trả.

 

Tuy bán hết nhưng Tạ Vân Thư tràn đầy tự tin: “Tất nhiên !”

 

Cùng lắm thì ngày mai ít hơn một chút…

 

Cô còn nghĩ xong ngày mai ít bao nhiêu, thì hơn mười công nhân khác ào ào kéo đến, lẽ cũng là tin đồn, đến : “Chị gái ơi, một muỗng cải trắng một muỗng đậu phụ, thêm ớt cho chúng mười suất!”

 

Tạ Vân Thư hình, nên nên .

 

Vừa nãy còn ngày mai sẽ giảm lượng, mà chớp mắt một cái, đủ bán nữa !

 

Cuối cùng, những công nhân mua hết sạch cơm canh, bánh bao chay, cơm trắng, kể cả ớt, thậm chí còn sót một giọt nước canh nào. Có món ăn còn hơn là gặm bánh bao nguội, khi mấy đàn ông to lớn còn quên dặn dò cô: “Em gái, ngày mai nhiều một chút nhé, công trường của chúng đông lắm!”

 

Đỗ Hướng Long cũng ăn xong, ăn no đôi mắt của trai trẻ sáng hẳn lên, nịnh nọt với Tạ Vân Thư: “Ngày mai cô hầm thêm khoai tây to to, cho nhiều mì sợi nhé, món ăn sẽ no bụng hơn!”

 

Hà, ngày đầu tiên bắt đầu gọi món !

 

--- Trọng sinh tám mươi: Sau ly hôn quân thiếu sủng lên trời -

Mèo Dịch Truyện

 

 

Loading...