Trọng Sinh Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Được Thiếu Gia Quân Đội Chiều Lên Tận Trời - Chương 135: Cố ý hay tiện tay? ---
Cập nhật lúc: 2025-11-26 07:55:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời vẻ là khen ngợi, nhưng Tạ Vân Thư vẫn nhận một điểm .
Lý Phấn Lan thấy Thẩm Tô Bạch thì cảm thấy vô cùng thiết, giải thích một câu: “Vân Thư hôm qua cố ý chợ mua đó, là cảm ơn thật nhiều lãnh đạo của ban quản lý dự án chúng .”
Cố ý mua, mà cho Điền Hạo ?
Thẩm Tô Bạch hề tỏ vẻ gì, mỉm gật đầu: “Dì Lý, nhân viên ban quản lý dự án lát nữa sẽ tan , các dì cứ bận rộn .”
Nói xong, ánh mắt lướt qua Tạ Vân Thư, mang theo nụ thật nhưng chút lạnh lẽo.
Tạ Vân Thư chợt linh cảm, vội vàng lấy một gói thịt bò khô khác đuổi theo, hạ thấp giọng : “Đội trưởng Thẩm, gói là của .”
Thẩm Tô Bạch thờ ơ cô một cái: “Tiện tay mua, là cố ý mua?”
Mèo Dịch Truyện
Tạ Vân Thư cuối cùng cũng thông minh một , khuôn mặt nhỏ nhắn xinh kết hợp với biểu cảm nịnh nọt trông thật đáng yêu: “Cái cho là cố ý mua, còn của giám đốc Điền là tiện tay thôi!”
Thẩm Tô Bạch khẽ bật , khóe mắt cong lên, hình như thật sự lời của cô vui lòng: “Tạ Vân Thư, ơn và báo đáp cần rộng rãi đến thế, tiện tay cũng tốn tiền mà.”
Tạ Vân Thư cảm thấy lời lý: “Vậy đưa cho giám đốc Điền nữa.”
Bên lượt ăn cơm, Thẩm Tô Bạch cúi mắt cô một cái, giọng nhẹ nhàng: “Đi việc , đừng lộn xộn.”
“Được, yên tâm!” Tạ Vân Thư hối hả chạy về phía bàn, động tác nhanh nhẹn lấy tiền lẻ : “Mẹ, thím Triệu, đến ăn cơm , hai đeo khẩu trang !”
Ý tưởng đeo khẩu trang là Tạ Vân Thư nghĩ hôm qua khi mua khẩu trang cho . Khác với việc bán cơm ở công trường bên ngoài, các đồng chí ở ban quản lý dự án phần lớn là trí thức, kiếm tiền của thì nghĩ cho .
Đeo khẩu trang trông vệ sinh, trong lòng họ ăn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn chứ?
Thím Triệu và Lý Phấn Lan là đầu tiên cơm, đó các bà đều từng công việc đàng hoàng. Kênh kiếm tiền chẳng qua là giúp giặt quần áo hoặc đan áo len, ban đầu còn luống cuống.
Phòng dự án nhiều ăn, cộng thêm những mới đến từ phương Nam thì bốn mươi . Một lãnh đạo thì đến đây ăn cơm, ví dụ như ông chủ lớn Kỷ Tư An...
Tạ Vân Thư nhỏ giọng nhắc nhở họ: “Đừng sốt ruột, họ gì thì các dì cứ múc nấy, còn cần lo, cháu ở đây trông coi thu tiền.”
Hôm nay đặc biệt thêm hai món, hai mặn hai chay. Trợ cấp ăn trưa ban đầu phát dạng tiền mặt, khiến những nữ đồng chí vốn ăn nhiều cảm thấy cân bằng hơn hẳn. Lại thấy ba bán cơm đều mặc đồ sạch sẽ, mặt còn đeo khẩu trang trắng, càng thấy thoải mái mấy phần.
Còn những nam đồng chí ăn nhiều vốn vui, nhưng khi đến lấy cơm, thấy thực đơn thêm hai món, tiết kiệm tiền thể chọn hai món chay, hoặc hôm nào tâm trạng còn thể lấy hai món mặn. Có nhiều lựa chọn hơn, ý kiến trong lòng cũng cơ bản tan biến.
Điền Hạo cạnh Thẩm Tô Bạch, hài lòng khen một câu: “Vân Thư cũng thông minh thật đấy, nào là khẩu trang nào là thêm món, thế một tháng, cấp mà giao thầu căng tin cho khác, bọn là những đầu tiên chịu .”
Đừng thấy việc giao thầu căng tin là chuyện nhỏ, nhưng ăn uống là chuyện lớn đấy! Ăn ngon mới vui vẻ, vui vẻ thì việc mới hăng say.
Thẩm Tô Bạch bỏ hai gói khô bò túi áo , về phía văn phòng lầu: “Anh cũng ăn , lát nữa xuống.”
Điền Hạo ừ một tiếng, chợt nhớ điều gì đó mà đuổi theo: “Anh Thẩm, cũng lấy luôn khô bò của em ? Đó là Vân Thư đặc biệt đưa để cảm ơn em mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-duoc-thieu-gia-quan-doi-chieu-len-tan-troi/chuong-135-co-y-hay-tien-tay.html.]
Thẩm Tô Bạch dừng bước bậc thang, xuống từ cao, vẻ mặt lộ rõ sự quan tâm: “Lần chẳng đau răng ? Khô bò ăn , ăn cơm , cơm mềm hơn chút.”
Điền Hạo theo bản năng sờ sờ hàm răng trắng bóng của : “Em đau răng từ khi nào ạ?”
Thẩm Tô Bạch mặt đổi sắc: “Chắc là nhớ nhầm , quan tâm quá hóa lo, cứ ăn cơm .”
Điền Hạo ngẩn , trong lòng tràn đầy cảm động. Vừa Thẩm 'quan tâm quá hóa lo', chẳng là đang quan tâm đến ? Anh ngay mà, Thẩm bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp, trong lòng nhất định em !
Mãi cho đến khi ăn xong bữa trưa, Điền Hạo mới muộn màng nhận vẫn đòi khô bò...
Vừa quá mười hai giờ, ăn cơm dần vãn , dì Triệu và Lý Phân Lan đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Vân Thư, đếm đấy, mấy chục đến ăn, mỗi gần một đồng!” Lý Phân Lan con gái bán cơm ở công trường khá kiếm tiền, nhưng chỉ khi tự theo đến đây, bà mới thực sự cảm nhận cái cảm giác bận rộn thu tiền là thế nào.
Dì Triệu cũng phấn khích: “Vân Thư, bây giờ tay dì múc cơm chắc chắn lắm !”
Cả hai một đời từng công việc chính thức, việc vặt cho cũng chẳng kiếm mấy đồng. Dì Triệu đây tuy giúp Tạ Vân Thư nấu cơm, nhưng cũng là tại nhà , cảm giác gì nhiều, chẳng qua cũng chỉ là thêm chút việc vặt mà thôi.
khi đến công trường, thật sự tham gia , cái cảm giác đó cứ như thể cuộc đời cũng giá trị , chỉ vì kiếm tiền, mà còn là một cảm giác thành tựu to lớn khi bận rộn xong.
Thấy cũng , cũng kiếm tiền, chẳng khác gì những công nhân .
Tạ Vân Thư mắt híp : “Lát nữa công nhân công trường cũng đến , chúng tăng tốc độ múc cơm lên!”
Dì Triệu đầy tự tin: “Dì chắc chắn sẽ nhanh mà vững!”
Lý Phân Lan gì, chỉ nặng nề gật đầu. Tính cách của bà trái ngược với dì Triệu, khi kết hôn đều lời cha , bảo bà nghỉ học sớm về nhà ruộng, bà liền về ruộng, bảo bà dẫn em trai hái bìm bìm thì bà ngoan ngoãn , cái giá của việc lời là đánh, mãi đến khi kết hôn bà vẫn hiểu cũng dám phản kháng.
Vào thời điểm đó, phản kháng thì ý nghĩa gì chứ? Kết cục chẳng qua cũng chỉ là nhốt chịu đói, hoặc đ.á.n.h một trận tơi bời...
Sau kết hôn ông Tạ đối xử với bà , đó là thời gian hạnh phúc nhất của bà, bà để dựa dẫm, Lý Phân Lan với tính cách nhút nhát mới dám dựa sự ủng hộ của ông Tạ, dần dần thoát khỏi sự kìm kẹp của nhà đẻ mà sống dậy.
Sau nữa, ông Tạ qua đời, con gái trưởng thành.
Bà từng dám , đặc biệt là khi Vân Thư ly hôn và bắt đầu kinh doanh, một thời gian bà cảm thấy sống dường như chẳng ý nghĩa gì. Con gái cần đến bà, con trai cũng trưởng thành, chúng nó kết hôn sinh con, một góa phụ nhút nhát vô dụng như bà, sẽ chỉ là gánh nặng cho chúng nó mà thôi.
bây giờ, bà dường như cảm thấy chút khác biệt...
Giọng Tạ Vân Thư vui vẻ đ.á.n.h thức Lý Phân Lan: “Mẹ ơi, con trông cậy trông giúp con đấy! Đợi căng tin chính thức hoạt động , con ở bếp bận rộn, phía giao hết cho nhé!”
Lý Phân Lan nắm chặt cái muỗng múc cơm trong tay, đeo khẩu trang đáp: “Ừm, con cứ giao cho là .”
--- Trùng sinh về thập niên 80: Sau ly hôn thiếu gia quân đội cưng chiều -