Trọng Sinh Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Được Thiếu Gia Quân Đội Chiều Lên Tận Trời - Chương 126: Có kẻ đến giành mối làm ăn ---

Cập nhật lúc: 2025-11-26 07:55:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Tân Nguyệt quỳ đất, thái độ thành khẩn, đợi Lục Tri Hành lên tiếng, cô lau nước mắt tự dậy: "Khoảng thời gian sẽ cố gắng tìm việc , đây mắc kẹt trong những đau khổ qua, kéo theo đó cũng tổn thương Tiểu Vĩ, bây giờ nghĩ thông suốt ."

 

Lục Tri Hành , tâm trạng chút phức tạp. Tiểu Vĩ là con ruột của cô , cô thà từ bỏ chính con cũng Tiểu Vĩ cuộc sống hơn...

 

"Nếu cô thật lòng hối cải thì thời gian hãy chăm sóc con thật . Bây giờ Nhà nước ủng hộ các hộ kinh doanh cá thể, Vân Thư dù mất việc bán cơm hộp vẫn sống thôi, chỉ cần cô chịu khó thì sẽ c.h.ế.t đói ." Lục Tri Hành bỏ câu đó, đưa Tiểu Vĩ đến bệnh viện.

 

Chu Tân Nguyệt mỉm trong nước mắt tiễn Lục Tri Hành , đợi cửa đóng , vẻ mặt cô lập tức âm trầm xuống. Lũ giả dối nhà họ Lục , cô đời nào chịu rời một cách t.h.ả.m hại như !

 

Qua rằm tháng Giêng, cây pháo hoa cuối cùng trong nhà cũng đốt hết, cái Tết xem như chính thức qua . Các ngành nghề lượt khai trương trở , nhà ga Hải Thành chật kín vác đồ đạc, tất cả đều đến đây để tìm việc .

 

Công trường cũng mở cửa, xe ba bánh máy quả thực giúp đỡ vất vả hơn nhiều.

 

Vừa khỏi ban quản lý dự án, Tạ Vân Thư thấy một chiếc xe ba bánh đậu ở chỗ cũ cô từng bán cơm. Một phụ nữ trung niên chiếm vị trí của cô, xe cũng đặt mấy cái nồi.

 

Bên ngoài công trường là nơi công cộng, ai cũng thể đến bán cơm. Tạ Vân Thư nhíu mày nhưng gì, trực tiếp lái xe đến đối diện phụ nữ . Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, cô cũng nắm rõ tình hình, dám quá nhiều, dù cạnh tranh nhưng cũng sợ bán .

 

Ngược , phụ nữ trung niên đối diện mở lời : "Cô bé, cháu cũng đến bán cơm ?"

 

Tạ Vân Thư ừ một tiếng, nở một nụ : "Cháu bán ở đây từ Tết ."

 

Người phụ nữ trung niên đảo mắt, ha hả: "Thấy cháu cũng lớn lắm, cứ gọi dì là Dì Lệ là ! Dì Lệ cho cháu , cái nghề ăn một . Dì nấu ăn ngon mà bán giá cũng rẻ, đến lúc đó buôn bán hơn cháu thì cháu cũng đừng giận nha!"

 

Trên mặt bà vẫn nở nụ , dù lời chút mỉa mai nhưng Tạ Vân Thư cũng lên tiếng.

 

Bảo là tâm trạng thì đương nhiên là thể, nhưng ngay từ đầu cô hiểu rõ, nghề bán cơm hộp hàm lượng kỹ thuật cao, cạnh tranh là điều tất yếu. Cô bán chạy ở bên ngoài, những nhà sống gần đây thấy chắc chắn sẽ ghen tị.

 

việc ăn một cô quyết định , lý nào cô cho khác . Chỉ thể tự kiếm tiền bằng năng lực của , cái gọi là "ai đến thì ".

 

Một năm mới trôi qua, ở công trường cũng đổi một lượt. Đến giờ ăn, khá nhiều lượt . Dì Lệ bên đối diện cất tiếng rao to và rõ ràng: "Thịt heo hầm cải thảo, thơm lừng đây, bốn hào một muỗng!"

 

Vài đang định mua cơm bên chỗ Tạ Vân Thư thấy quả nhiên về phía bên , còn lầm bầm một câu: "Người chỉ bán bốn hào, cô bán năm hào đắt quá!"

 

Nói thật, năm hào một phần cơm thịt rau thật sự đắt, bởi vì bên Tạ Vân Thư còn tặng kèm dưa muối nhỏ miễn phí và cho thêm dầu ớt, lượng thịt bên trong cũng nhiều. Những việc ở đây đều là dân lao động bình thường, những đàn ông công việc nặng nhọc, kiếm cũng là đồng tiền xương máu, khác với ở trung tâm giao dịch chứng khoán.

 

Ngay cả khi ban đầu Tạ Vân Thư cũng ăn theo nguyên tắc "lãi ít bán nhiều", thì mới đến chắc hẳn thăm dò giá của cô từ , cố ý ép giá để bán. Một hào thì nhiều, nhưng đối với những công nhân tính toán từng đồng, chắc chắn họ sẽ ưu tiên chọn bên .

 

Người quen cũ Lý Thắng Lợi dẫn hơn chục thẳng về phía Tạ Vân Thư. Dì Lệ thấy liền la lên: "Anh bạn ơi, bên bốn hào một phần, đến nếm thử !"

 

như chẳng khác nào công khai giành mối ăn. Trừ khi Tạ Vân Thư cũng giảm giá xuống còn bốn hào, nếu thì hôm nay chắc chắn thể ăn hơn bên .

 

Lý Thắng Lợi dừng bước, trực tiếp dẫn của đến chỗ Tạ Vân Thư: "Em gái, chúc mừng năm mới nha! Vẫn như cũ nha, một mặn một chay thêm hai cái bánh bao!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-duoc-thieu-gia-quan-doi-chieu-len-tan-troi/chuong-126-co-ke-den-gianh-moi-lam-an.html.]

 

Tạ Vân Thư ngờ Lý Thắng Lợi vẫn đến chỗ , trong lòng cô ấm áp: "Anh Lý, cho thêm dầu ớt ạ?"

 

"Thêm chứ!" Lý Thắng Lợi sảng khoái, giọng cũng to hơn: "Em gái, món của em cho nhiều , năm hào đáng tiền lắm nha! Còn tặng dưa muối ăn kèm, đừng năm hào, sáu hào cũng ăn ở chỗ em!"

 

Những phía vẫn là nhóm Tết, cũng nhao nhao phụ họa: " , bỏ tiền ăn thì ăn cho no cho ngon, nếu thì thà về nhà uống nước lạnh còn hơn! Uống nước lạnh mất tiền!"

 

Quả thật ít công nhân vì Tạ Vân Thư bán đắt hơn bên mà chạy sang ăn bên đó, nhưng miếng thịt mỡ to đùng trong bát của cũng hối hận. Không gì khác, quả thật là cơm của cô bé bên nấu ngon hơn.

 

Vài công nhân vốn định sang chỗ Dì Lệ lấy cơm, bước chân ngoắt về phía Tạ Vân Thư.

 

Tạ Vân Thư nháy mắt với Lý Thắng Lợi: "Anh Lý, mai em sẽ cho thêm vài miếng thịt nữa!"

 

Chỉ vì như , Dì Lệ đối diện tức đến đen mặt. Bà ném cái giẻ lau trong tay, bĩu môi: "Một con bé con còn trẻ ranh, để một đám đàn ông lớn vây quanh, đúng là hổ!"

 

Vẫn đang ăn, Tạ Vân Thư lười để ý đến bà , tiếp tục bán hàng của . Cô vốn tích lũy khách quen, thêm Lý Thắng Lợi nửa giúp rao hàng, nhanh bán sạch bách.

 

Lúc , Cường T.ử cũng lững thững từ công trường . Sắc mặt trông vẻ khá hơn Tết một chút, lấy ba hào đưa cho Tạ Vân Thư, chất phác: "Hôm nay cho một phần rau chay, thêm hai cái bánh bao, vẫn cho nhiều dầu ớt nhé."

 

Tạ Vân Thư đưa đáy nồi cho xem: "Sao muộn , chỉ còn ngần thôi, đủ một phần, ăn tạm ."

 

Trước đây cũng , còn một chút cô sẽ san sẻ cho Cường Tử, thêm chút nước rau và dưa muối là thành một bữa cơm, những bữa ăn như cô chỉ lấy một hào.

 

Cường T.ử ngại ngùng đặt tiền xuống: "Thế cũng trả tiền, thể cứ chiếm tiện nghi mãi ."

 

Anh xong, mắt sáng lên một chút: "Bệnh của Điềm Điềm đỡ nhiều , bảo đợi đến hè sẽ cho con bé học, sẽ kiếm đủ tiền cho con bé tiêu!"

 

Điềm Điềm là con gái nhặt về, vì bệnh tật nên Cường T.ử luôn sống túng thiếu. Bây giờ cần tốn tiền mua t.h.u.ố.c uống, cứ như hòn đá vai cuối cùng cũng nhẹ bớt một chút.

 

Tạ Vân Thư cũng mừng cho : "Vậy thì quá."

 

Ba hào cô cũng khách sáo, trực tiếp nhận lấy.

 

Dì Lệ đối diện nãy giờ, Tạ Vân Thư bán hết sạch , bà vẫn còn mấy phần liền sốt ruột lớn tiếng: "Chàng trai trẻ, đến đây ăn cơm ! Bên rẻ lắm, món mặn chỉ bốn hào, món chay một hào rưỡi!"

 

Cường T.ử là một thật thà, đầu chân chất với bà : "Dì ơi, cháu chỉ thích ăn dưa muối, chỗ dì dưa muối."

 

Trước Lý Thắng Lợi, bây giờ thêm Cường Tử, những lấy cơm từ chỗ Dì Lệ càng hối hận hơn. Xem một hào cũng cứ tiện tay tiết kiệm là , ngày mai vẫn đến chỗ cô bé ăn cơm thôi!

Mèo Dịch Truyện

 

--- Trọng sinh thập niên 80: Sau ly hôn quân thiếu sủng lên trời -

 

 

Loading...