Trọng Sinh Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Được Thiếu Gia Quân Đội Chiều Lên Tận Trời - Chương 122: Tôi cao một mét tám mươi lăm ---
Cập nhật lúc: 2025-11-26 07:55:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến cửa phòng, Thẩm Tô Bạch thẳng , kéo giãn cách giữa hai , lãnh đạm mở lời: “Lời tiếng thật đáng sợ, để khác thấy , chúng chỉ là đồng nghiệp.”
Tạ Vân Thư đỏ mặt, cảm thấy cứ như cố tình chiếm lợi của : “Thẩm đội, ý đó, xin .”
“Cô ba .”
“Hả?”
Tạ Vân Thư mơ hồ: “Ba gì ạ?”
Thẩm Tô Bạch thở dài: “Trong mười phút, cô ba xin , cô gì với chứ?”
Tạ Vân Thư vô cùng áy náy: “Là Lục Tri Hành thương…”
Thẩm Tô Bạch cúi mắt cô, giọng điệu nhạt vài phần: “Vậy lời xin , cô cho chồng cũ của ?”
Từ “chồng cũ” phát từ miệng Thẩm đội vẻ kỳ lạ một cách khó hiểu, nhưng Tạ Vân Thư cũng nghĩ nhiều, lắc đầu phủ nhận: “Không cho , chỉ là thương liên quan đến , tự cho .”
Thẩm Tô Bạch dựa vai khung cửa, khóe miệng khẽ cong lên một chút nhỏ, nhưng giọng điệu nghiêm túc: “Không .”
Tạ Vân Thư mở to mắt, cô xin , nên ?
Thẩm Tô Bạch cô, thu cằm : “Muộn tiện, cô nhớ lát nữa tìm miếng vải cũ che xe , về nghỉ .”
Nói xong, sải bước về phía cầu thang, bước chân lớn nhưng tuyệt đối vững vàng, Tạ Vân Thư "ây" một tiếng: “Chân ?”
Thẩm Tô Bạch đầu , chỉ giọng trong trẻo truyền xuống dọc cầu thang: “Đã .”
Tạ Vân Thư ngạc nhiên, khỏi nhanh thế , còn yếu đến mức vững ?
Trong nhà, Lý Phân Lan thấy tiếng động liền mở cửa, bà hành lang một cái nhưng thấy gì: “Sao thấy giống tiếng của Tiểu Bạch nhỉ? Tiểu Vĩ , nó tự về một ?”
Tạ Vân Thư trả lời câu hỏi đầu tiên, chỉ chỉ cửa: “Lục Tri Hành ở ngoài, bây giờ là bố của đứa bé, quản thì ai quản?”
Lý Phân Lan tuy mềm lòng, nhưng chỉ thể đến thế thôi, cùng lắm là khi đứa bé đến thì nấu cho nó chút đồ ăn, chứ còn thể gì nữa?
Tạ Minh Thành sách ở chiếc bàn nhỏ trong nhà, liền đặt bút xuống: “Chị ơi, kết quả thi thử của trường em , thầy giáo độ khó tương tự như thi đại học, nếu em giữ thành tích , về cơ bản là nên đăng ký trường nào .”
Ngay lập tức, Thẩm đội Lục Tri Hành đều Tạ Vân Thư gạt đầu, cô nhanh chóng nhà hỏi dồn dập: “Vậy em bao nhiêu điểm? Có thể đăng ký trường nào? Đại học Hải Thành hy vọng ? Không , trường nhất là ở Kinh Bắc, nếu thì Kinh Bắc… cũng thể quá mơ ước hão huyền, nếu thể thi đỗ Đại học Hải Thành thì chị cũng vui c.h.ế.t .”
Thi đại học khó lắm đấy, đặc biệt là những trường , chuyên ngành , thực sự là cảnh ngàn quân vạn mã tranh qua cầu độc mộc! Đây cũng là con đường duy nhất thể coi là công bằng chính trực, là con đường tắt để mỗi đứa trẻ xuất thấp kém thể đổi giai cấp. Tuy rằng thi đỗ đại học nhất định sẽ thực sự giỏi giang đến mức nào , nhưng ít nhất thì sinh viên khi trường lo việc , hơn nữa còn là những công việc !
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Minh Thành nở một nụ : “Chị ơi, thầy giáo của em Đại học Kinh Bắc hy vọng.”
“Thật ?” Mắt Tạ Vân Thư bừng sáng niềm vui, đến cong cả mắt: “Chị ngay em trai chị giỏi mà!”
Tạ Minh Thành cúi đầu mỉm , đặt tâm trí cuốn sách, khẽ một câu: “Chị ơi, chị mới giỏi.”
Cái nhà , là do đôi vai của chị gánh vác…
Tạ Vân Thư từ đầu giường lấy cuốn cẩm nang đăng ký thi lật lật bao nhiêu , mở đến trang Đại học Kinh Bắc bắt đầu nghiên cứu từng chuyên ngành một. Kiếp , khi cô tin Minh Thành đồn công an, kỳ thi đại học qua mấy ngày , cô nhà họ Lục và Chu Tân Nguyệt dồn ép đến mức tinh thần hoảng loạn, việc em trai thi trượt đại học trở thành giọt nước tràn ly cuối cùng.
Những năm cuối đời đó, cô gần như sống trong mơ hồ, chỉ giữ một thở để bọn họ sống yên , lúc đó thật là ngốc nghếch!
Lý Phân Lan cũng nhắc đến chuyện của Tiểu Vĩ nữa, bà hai chị em đang lật sách, rót đầy ấm nước nóng, nhét chăn của mỗi , đó lấy sợi len bắt đầu đan ánh đèn vàng vọt.
Thẩm Tô Bạch khỏi cầu thang thì Lục Tri Hành vẫn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-duoc-thieu-gia-quan-doi-chieu-len-tan-troi/chuong-122-toi-cao-mot-met-tam-muoi-lam.html.]
“Anh cũng thấy bên trong ẩm ướt âm u, ở đó cả khó chịu ?”
Lục Tri Hành trong góc, giọng điệu mỉa mai còn mang theo vài phần khẳng định: “Thẩm Tô Bạch, Tạ Vân Thư chẳng gì cả, thiếu những cô gái xinh , ơn hãy tránh xa cô một chút! Coi như cầu xin cũng , cô nên dây , cô tính cách mạnh mẽ và lòng tự trọng cao, nếu gia thế của , cô sẽ chỉ càng tránh xa hơn thôi!”
Thẩm Tô Bạch ngang qua , bước chân hề dừng , chỉ để một câu càng mỉa mai hơn: “Người chẳng gì là .”
Lục Tri Hành vì câu đó mà nắm chặt nắm đấm, nhưng thể lời phản bác, từ khi mất Vân Thư, dường như thật sự chẳng còn gì nữa.
Có kéo kéo tay áo , lúc mới nhớ Tiểu Vĩ vẫn im lặng bên cạnh. Nghĩ đến lời Tạ Vân Thư quan tâm Tiểu Vĩ, trong lòng nhen nhóm hy vọng, xổm xuống ngang tầm mắt Tiểu Vĩ: “Con cũng thích Vân Thư đúng ? Cô là một cô gái bụng, tuy đôi khi chuyện khó , nhưng cô nhất định sẽ đối xử với con.”
Tiểu Vĩ ngơ ngác , dường như hiểu ý là gì.
Lục Tri Hành mặc dù trong hơn một năm qua lạnh nhạt với Tạ Vân Thư vì con Chu Tân Nguyệt, nhưng hề hiểu đứa bé , tưởng rằng nó còn quá nhỏ nên hiểu, thế là giọng dịu một chút: “Con Vân Thư của con ?”
Câu “” Tiểu Vĩ hiểu, nhưng nó lắc đầu, khẽ hai chữ: “Không .”
Tiểu chủ, chương còn nữa nhé, xin hãy bấm trang tiếp để tiếp tục , phía còn hơn!
Nó gọi Lục Tri Hành là bố, thì thể gọi Tạ Vân Thư là , nó tuy nhỏ nhưng Tạ Vân Thư thích Lục Tri Hành, vì cô thấy sẽ tức giận, sẽ vui.
Lục Tri Hành chút thất vọng, nhưng cũng trách mắng nó, trong lòng vẫn nghĩ Chu Tân Nguyệt tuy ngược đãi Tiểu Vĩ, nhưng đứa bé dù cũng nhỏ, tình cảm chim non. Thế nhưng , Tiểu Vĩ xe đạp, tay nắm chặt một viên kẹo, con đường phía tối đen mà mờ mịt.
Mẹ nó đang ngủ trong lòng đất, sẽ bao giờ mọc nữa.
Sáng hôm , Tạ Vân Thư ăn xong liền xem chiếc xe ba bánh của , bánh xe khóa hai ổ khóa lớn, Lâm Thúy Bình đang cong m.ô.n.g nghiên cứu ở đó.
“Tạ Vân Thư gầy như mà chiếc xe lớn thế ? Không sợ cà rách m.ô.n.g !” Cô chua ngoa hừ hừ vài tiếng, lên thử: “Khi nào cũng mua một chiếc xe máy nữ tính, lúc đó đến nhà máy dệt, chậc chậc…”
Mèo Dịch Truyện
Tạ Vân Thư khoanh tay nheo mắt cô : “Muốn thử ?”
Lâm Thúy Bình lập tức bật xa hai mét như lò xo, mới ngẩng cằm tròn ủng lên : “ mới thích , đợi kết hôn sẽ mua một chiếc xe máy màu đỏ tươi, để đối tượng của chở, cho cô ghen tị c.h.ế.t !”
Tạ Vân Thư nghi hoặc cô một cái: “Cô đối tượng từ bao giờ?”
Nói đến đây, Lâm Thúy Bình thẹn thùng khép hai mũi chân , nhưng giọng điệu vô cùng đắc ý: “Cô nhỉ? cách đây một thời gian xem mắt một cán bộ cấp phòng của nhà máy dệt, ưng , he he… Ôi, chung là cứ khen mãi thôi…”
Cô che mặt dậm chân một cái: “Người là cán bộ cấp phòng đấy, trông chính trực, mặt vuông mày rậm, quan trọng nhất là chiều cao một mét tám .”
Trong thời đại , đàn ông cao một mét bảy mươi lăm coi là cao lớn, còn phụ nữ đối với đàn ông ngoài công việc và nhân phẩm, chiều cao cũng khá quan trọng, cao ráo là một điểm cộng lớn. Vì , ban đầu khi Tạ Vân Thư gả cho Lục Tri Hành, điều Lâm Thúy Bình ghen tị nhất ngoài phận bác sĩ, còn chiều cao một mét tám của Lục Tri Hành, cô tìm một đàn ông cao như thế chứ?
Chỉ cần nghĩ đến gặp Tạ Vân Thư, đàn ông của cô và đàn ông của Tạ Vân Thư cạnh lùn hơn nửa cái đầu, trong lòng cô khó chịu !
Tạ Vân Thư đầu tiên thấy Lâm Thúy Bình e thẹn như , mặc áo khoác lông vũ mà vẫn nổi da gà: “Lâm Thúy Bình cô thể chuyện đàng hoàng , đến mùa xuân , cô đóng băng ai c.h.ế.t đây?”
Lâm Thúy Bình liếc cô một cái, đắc ý : “Người cao một mét tám, cô tìm đối tượng cao như nhỉ?”
Tạ Vân Thư cạn lời, túm lấy cổ áo cô đẩy sang một bên: “Tránh , đừng lỡ việc tập lái xe.”
Ghen tị! Đây chính là ghen tị! Tạ Vân Thư cũng ngày ghen tị với Lâm Thúy Bình cô !
Lâm Thúy Bình chẳng sống c.h.ế.t là gì mà sán gần, đến là ăn đòn: "Tạ Vân Thư, là đàn ông cao một mét tám, hơn nữa loại hở hang rách rưới nhé!"
Gân xanh trán Tạ Vân Thư giật liên hồi, cô đang cân nhắc xem nên giật tóc Lâm Thúy Bình nhét mồm cô , thì thấy giọng Thẩm Tô Bạch vang lên từ phía : " một mét tám lăm, ở trong quân đội đo mà giày..."
--- Trọng sinh tám mươi: Sau ly hôn quân thiếu cưng chiều lên tận trời -