Trọng Sinh Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Được Thiếu Gia Quân Đội Chiều Lên Tận Trời - Chương 11: Để anh ta đi nuôi con cho người khác đi ---

Cập nhật lúc: 2025-11-26 07:52:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bà Trương sống một , nhà bà chỉ cách nhà Tạ Vân Thư một bức tường, từ nhỏ coi như cô lớn lên, gần như là bà ngoại ruột của cô . Khi bố cô gặp chuyện, Lý Phân Lan ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, chính là Bà Trương ngày ngày đến đưa cơm cho hai chị em cô.

 

Trong những ngày tháng đen tối nhất, Bà Trương coi là sự ấm áp duy nhất trong lúc dần quên lãng.

 

Mối ân tình , Tạ Vân Thư sẽ mãi ghi nhớ!

 

Bà Trương dù cũng già , bà phân biệt thật giả, chỉ nắm lấy tay Tạ Vân Thư: “Cháu Vân Thư, con thật đó! Nếu thì Phân Lan đây?”

 

Mắt Tạ Vân Thư cay xè, cô cố tỏ vui vẻ dậy: “Bà đừng lo, con khỏe lắm! Bà đợi một chút, con về nhà xào nấu ngay đây, lát nữa sẽ mang qua cho bà!”

 

Vừa bước khỏi cửa, cô thấy Lý Phân Lan đang vác ba cái bắp cải lớn vai, tay xách một túi to đậu phụ và miến dong. Cô vội vàng tiến lên một bước đón lấy.

 

Liền Lý Phân Lan nhỏ giọng hỏi: “Vân Thư, con cãi với Thúy Bình ?”

 

Hai đứa nhỏ từ bé hợp , gặp mặt là cãi vã hoặc đ.á.n.h , nhưng Vân Thư thì bao giờ chịu thiệt bao giờ...

 

Tạ Vân Thư mở cửa nhà, bực tức : “ là đồ đáng đòn, con sẽ tát cho một cái bốp!”

 

“Con đấy, cái tính khí cũng tệ thật!” Lý Phân Lan thở dài, đặt bắp cải xuống, vẫn khuyên một câu: “Con , tình cảnh chúng bây giờ... nhất là đừng gây sự.”

 

Mèo Dịch Truyện

Trong nhà đàn ông vốn dĩ dễ bắt nạt, nếu Vân Thư ly hôn với Lục Tri Hành, ở khu nhà tập thể còn chê đến mức nào.

 

Tính cách Tạ Vân Thư vốn thẳng thắn bộc trực, yêu ghét rõ ràng, nếu thì kiếp cũng sẽ bạo lực tinh thần và những lời cay nghiệt của Lục Tri Hành dồn đến phát điên. Có lẽ một giấc mộng dài cô cũng đổi, nhiều chuyện cô thì quan trọng hơn .

 

Ai nấy đều đang chờ xem cô trở thành một kẻ thất bại điên loạn, cô cố chấp sống một cuộc đời khác!

 

“Cho dù chúng nhún nhường, họ cũng chỉ đằng chân lân đằng đầu.” Tạ Vân Thư xong câu đó, tủm tỉm bê từng cái bắp cải : “Đợi con kiếm tiền , họ sẽ điều ngay thôi!”

 

Cái gì mà công nhân, cái gì mà bát cơm sắt, trắng thì cũng là để kiếm tiền! Cô tin, đời , ngoài công nhân thì còn con đường nào khác để kiếm tiền! Mấy hộ vạn nguyên, mấy ông chủ lớn đó, ai là do công nhân mà thành ?

 

Con gái cô từ xuống đều tràn đầy sức sống, Lý Phân Lan gì nữa, tủm tỉm đặt chảo lên bếp: “Lựa miếng thịt lợn mỡ một chút , sẽ thắng mỡ lợn để xào rau cho con, đảm bảo thơm lừng c.h.ế.t !”

 

Tạ Vân Thư há miệng một cách khoa trương: “Mẹ ơi đích bếp, thì ngày mai con bán cơm hộp, còn tranh giành phát điên lên ?”

 

Con bé , hóa hồi nhỏ ăn cơm nấu!

 

Lý Phân Lan cô chọc , thả miếng mỡ lợn lớn chảo nóng, ban công nhỏ nhanh chóng tràn ngập mùi thơm. Cuộc sống dù khó khăn, nhưng thịt vẫn thơm...

 

Tại khu gia thuộc bệnh viện, Chu Tân Nguyệt vén tóc tai, mặt đỏ ửng: “Anh Tri Hành, quần áo nào cần giặt , em giặt giúp cho?”

 

Lục Tri Hành khẽ cau mày gần như thể nhận : “Không cần , tự giặt .”

 

Tuy bận công việc, nhưng là thiếu gia chiều chuộng từ bé, chỉ là khi Tạ Vân Thư kết hôn với , cô chăm sóc quá , khiến nhất thời chút thể thích nghi mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-duoc-thieu-gia-quan-doi-chieu-len-tan-troi/chuong-11-de-anh-ta-di-nuoi-con-cho-nguoi-khac-di.html.]

 

Để phụ nữ khác giặt quần áo cho , chuyện như , cũng sẽ .

 

Nhà thực hề bừa bộn, nhưng Chu Tân Nguyệt cứ chần chừ , cô liếc cánh cửa phòng ngủ đang đóng, ánh mắt đầy vẻ phấn khích: “Không Vân Thư bao giờ mới về, là em với cùng khuyên cô nhé?”

 

“Cô đang buồn, về nhà ở vài ngày cho khuây khỏa cũng .” Lục Tri Hành với giọng điệu thờ ơ, liếc bầu trời bên ngoài: “Tiểu Vĩ giờ chắc tan học , cô về .”

 

Nụ mặt Chu Tân Nguyệt cứng một chút, nếu lý do để tiếp cận Lục Tri Hành, cô mới lười nuôi con!

 

“Anh Tri Hành, thể cùng em đón ?” Cô khẩn khoản ngẩng đầu lên, trong mắt lộ một tia yếu đuối: “Thằng bé Tiểu Vĩ nữa, cứ đến tối là kêu đau bụng, em vốn phiền , nhưng thằng bé ...”

 

“Đau bụng?” Lục Tri Hành quả nhiên khoác áo khoác, theo cô ngoài, giọng điệu nghiêm túc: “Sao cô sớm, trẻ con mà cứ đau giờ cố định thì nhất định coi trọng!”

 

Chu Tân Nguyệt hoang mang lo sợ: “Vì thằng bé , và chị dâu thành thế , em mà tiện...”

 

Lại nhắc đến tên Tạ Vân Thư, bước chân Lục Tri Hành khựng một chút, thở dài: “Đợi bên cô định , sẽ từ từ giải thích với cô , chúng là vợ chồng, hiểu lầm sớm muộn gì cũng sẽ hóa giải thôi.”

 

Theo thấy, Tạ Vân Thư chẳng qua là hiểu lầm mối quan hệ giữa và Chu Tân Nguyệt, nếu vì thằng bé Tiểu Vĩ ốm yếu bệnh tật, cũng thể lúc nào cũng chạy việc. Bố Chu ân với gia đình , mà vốn là một bác sĩ.

 

Xét về tình và về lý, đều thể ngoài cuộc...

 

Hai ở trong nhà một lúc lâu, cùng rời . Trần Tuyết bầu trời bên ngoài nheo mắt , xem vị trí phu nhân nhà họ Lục thật sự sắp đổi chủ ! May mà cô tầm xa, kết giao với Chu Tân Nguyệt.

 

Tạ Vân Thư đúng là đồ điều, đến lúc mà còn dám giở tính khí ở nhà đẻ chịu về, thật lấy cái tự tin mà gây sự với Bác sĩ Lục chứ!

 

Đàn ông của ở bên cạnh phụ nữ khác, Tạ Vân Thư bây giờ hề để tâm một chút nào, đằng nào cũng ly hôn , Lục Tri Hành nuôi con cho khác thì cứ để nuôi !

 

“Chị ơi, cái thơm quá mất! Em thể ăn ba bát cơm luôn!” Tạ Minh Thành học về bụng vốn đói meo, món ăn bàn mà nước miếng chảy .

 

Chàng trai mười bảy mười tám tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, xúc cơm miệng cảm thán: “Làm việc ở công trường cả ngày, nếu mà ăn một bữa cơm nóng hổi thơm phức như thế , thì cả cứ gọi là sức ngay!”

 

Chủ nhật nào cũng việc thời vụ ở công trường, lương năm tệ một ngày, ít hơn công nhân dài hạn hai tệ, buổi trưa cũng như những công nhân khác, đều là cơm nguội ngâm nước nóng.

 

Thực còn đỡ hơn một chút, dù một tuần chỉ một ngày, buổi tối về nhà còn ăn cơm nóng. Còn những công nhân từ nơi khác đến việc thì giống , họ ngủ trong những căn lều công trường tạm bợ, về cơ bản là đến khi hết hạn công trình mới về nhà, gần như ngày nào buổi trưa cũng ăn như thế, chẳng chút dầu mỡ nào.

 

Có đôi khi nỡ tiêu tiền, mà là nơi bán cơm quá xa công trường, một chuyến mất quá nhiều thời gian.

 

Tạ Vân Thư suy nghĩ một lát hỏi: “Ở công trường việc ?”

 

“Đâu cũng ! Người miền Bắc, miền Nam, tóm là những ông chú to con!” Tạ Minh Thành húp một ngụm canh nóng, mới hài lòng đặt bát xuống, rõ ràng trong món ăn mấy miếng thịt, nhưng cảm thấy thơm ngon hơn cả ăn thịt.

 

--- Trọng sinh thập niên 80: Sau khi ly hôn thiếu gia quân đội sủng lên trời -

 

 

Loading...