Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-11-15 06:32:35
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau bữa tối, hai con ở bếp dọn dẹp vệ sinh, Mã Xuân Linh liền hỏi con gái tóc ai chải cho.

Lúc đầu Vu Tiểu Nguyệt chịu , cô bé hứa với cô Cố là , dù là , cô bé cũng , luôn cảm thấy , là giữ lời hứa với cô Cố, cô bé là đứa trẻ hư.

Cuối cùng Mã Xuân Linh , giúp con, cảm ơn , nếu sẽ cho là vô lễ, sẽ ghét bỏ, cô bé mới ngập ngừng kể .

Mã Xuân Linh ngờ chuyện , Cố Khê đưa con gái nhốt ngoài cửa về nhà, khỏi ngẩn .

Cố Khê, chỉ vì hai nhà ở gần , mà còn vì Cố Khê quá nổi tiếng trong khu nhà gia binh.

Không chỉ chồng trẻ tuổi, giỏi giang, gia cảnh cô cũng , chị đều ở trong quân đội, một là đoàn trưởng, một là quân y. Rõ ràng xinh như , sức lực nhỏ, cứu vợ của Cao tham mưu trưởng, nhận nhiều lời khen ngợi từ trong khu gia binh, ngay cả chủ nhiệm phụ nữ của đơn vị cũng hết lời khen ngợi cô, bảo lấy cô gương.

Quan trọng nhất là, quan hệ của cô trong khu gia binh thực sự , hiếm ai ghét cô .

Ngay cả những thực sự ghét cô , cũng dám điều chạy đến mặt cô , chủ yếu là vì chẳng gì để , nếu thực sự ý kiến gì về cô , thì càng giống như đang ghen tị với cuộc sống sung sướng của , ngược càng nổi bật sự t.h.ả.m hại của chính .

Vu Tiểu Nguyệt khẽ : “Mẹ, cô Cố lắm, còn cho con uống nước đường và bánh quy…”

Mã Xuân Linh kinh hãi, “Con còn ăn đồ của ? Sao con thể như ?”

Đường và bánh quy đắt đỏ bao, con bé c.h.ế.t tiệt tham ăn đến thế?

Thấy cô nổi giận, Vu Tiểu Nguyệt chút sợ hãi, vội vàng kể lời Cố Khê cho cô .

Mã Xuân Linh xong, đó là lời Cố Khê dùng để lừa con gái , để con bé cảm thấy nặng nề, quả thực là…

Bảo nhiều thích cô đến , xinh , hào phóng, còn tỉ mỉ chu đáo.

Mã Xuân Linh vẻ sợ hãi, hoang mang của con gái, cuối cùng cũng mềm lòng, xoa đầu con bé : “Lần đừng ăn đồ của khác, đó là hành vi vô lễ, cũng đừng với bất kỳ ai.”

Cố Khê bụng chăm sóc con gái , lẽ là thấy con bé đáng thương.

trong khu gia binh bao nhiêu đứa trẻ, nếu đến nhà cô chơi thể uống nước đường, ăn bánh quy, e rằng tất cả sẽ đổ xô đến, đến lúc đó bao nhiêu đồ cũng đủ cho lũ trẻ phá phách, chẳng khó ?

Cố Khê đang luyện chữ, thấy tiếng gõ cửa vang lên ở cổng lớn.

mở cửa, thấy Mã Xuân Linh đang ở cửa, bưng một cái bát, cô hiểu .

“Chị Mã, chị đến đây? Mau nhà .” Cố Khê nhiệt tình , mở cửa mời cô .

Thấy Mã Xuân Linh do dự, cô trực tiếp đưa tay kéo nhà, cho cơ hội từ chối.

Mặc dù cô thích giao thiệp, tiếp xúc với quen, nhưng nghĩ đến đứa bé Vu Tiểu Nguyệt, cô quyết định chủ động tiếp cận.

Mã Xuân Linh vốn định đưa đồ xong là ngay, đối diện với sự nhiệt tình của cô, cô thấy thể từ chối , chỉ thể động thuận theo lực kéo của cô mà bước .

Đồng chí Cố vẻ gầy yếu, nhưng sức lực thật sự lớn.

Mã Xuân Linh bối rối theo Cố Khê phòng khách.

Thấy Cố Khê định rót nước cho , cô vội vàng : “Không cần phiền phức, đến để đưa cho cô ít bánh dầu nhà , xong, còn nóng hổi, mời cô nếm thử.” Do dự một lát, , “Cảm ơn cô hôm qua nhé, Tiểu Nguyệt , cô khách sáo quá.”

Cố Khê vẫn kiên quyết rót nước cho cô , mời cô xuống, : “Không , thích con bé Tiểu Nguyệt, ngoan ngoãn chăm chỉ, còn giỏi giang.”

Mã Xuân Linh gượng , chút luống cuống, gì.

Tính cô mềm yếu, chậm chạp, một bà chồng mạnh mẽ ở , quản lý như con dâu nhỏ, là chủ kiến, ở nhà chỉ lụng chăm chỉ, lặng lẽ việc.

Nếu hôm qua con gái cô ăn nước đường và bánh quy của ở chỗ Cố Khê, cô cũng sẽ chủ động đến đây.

Cố Khê rõ cách giao tiếp với như Mã Xuân Linh, bởi vì đây cô gặp ít “Mã Xuân Linh” ở quê, thậm chí bản đây cũng từng là một “Mã Xuân Linh”.

Trước đây nhà họ Cố ít chê cô chậm chạp, ăn , lòng .

Thật cho đến bây giờ, cô vẫn ăn , cũng thế nào để lòng , cũng sẽ cố tình gì để lấy lòng khác.

Cố Khê kéo Mã Xuân Linh chuyện, giả vờ tò mò hỏi: “Nghe Tiểu Nguyệt tám tuổi ? Sao vẫn cho học? Tuổi học, con bé sẽ chậm hơn những đứa trẻ khác, điều cho việc học hành của con bé.”

Mã Xuân Linh lắp bắp : “Tiểu Nguyệt là con gái, cần học…”

“Nói gì lạ ?” Cố Khê nhíu mày phản bác, “Chính vì là con gái, càng cần học! Con gái học chữ, sẽ nhiều lối thoát hơn, nhiều lựa chọn hơn! Làm cha , chẳng lẽ mong con cái tiền đồ, sống ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-95.html.]

“Chị, học phí một học kỳ ở trường tiểu học quân đội nhiều lắm, Tiểu Nguyệt học tốn bao nhiêu tiền, chi bằng cho con bé học thêm kiến thức, con gái nếu thể học hành thành đạt, cũng là tiền đồ, chị xem chị dâu , cô là quân y, ai thấy cô tiền đồ? ?”

Mã Xuân Linh hai tay ôm cốc nước, chút choáng váng, theo bản năng : “, đúng …”

Lúc nào , suy nghĩ của cô cuốn theo lời của Cố Khê.

Nếu Cố Khê nhắc đến những nữ đồng chí khác, Mã Xuân Linh còn cảm thấy gì, dù cũng quen , khái niệm, nhưng cô nhắc đến bác sĩ Quý trong khu gia binh, thì cô hứng thú.

Bác sĩ Quý Nhã, vợ của đoàn trưởng Cố, cũng nổi tiếng trong khu gia binh, đều kính trọng cô , hễ ai chút khỏe, nếu bác sĩ Quý nhà, đều sẽ tìm cô khám.

Nghe bác sĩ Quý đây còn chữa bệnh cho thủ trưởng quân khu, ngay cả lãnh đạo trong đơn vị cũng coi trọng cô

Bác sĩ Quý rõ ràng là một nữ đồng chí tiền đồ, là hình mẫu của phụ nữ ưu tú.

Nếu Tiểu Nguyệt thể tiền đồ như bác sĩ Quý… thì cô nhất định bằng lòng cho Tiểu Nguyệt học.

Cố Khê nắm lấy tay Mã Xuân Linh, chân thành , bằng giọng tâm tình: “Chị, Tiểu Nguyệt là con gái chị, tin chị mong Tiểu Nguyệt , tại cho Tiểu Nguyệt học, để con bé như chị dâu ? Anh cả hai nhà chị cũng đang học, sách vở của họ thể dùng cho Tiểu Nguyệt, cần mua sách, thật sự tốn bao nhiêu tiền!”

“Tuổi của Tiểu Nguyệt bây giờ lớn, ở nhà cũng việc gì, chi bằng cho con bé học, để con bé học thêm kiến thức, đặt nền tảng …”

Ánh mắt đờ đẫn của Mã Xuân Linh dần dần thần sắc.

vẻ mặt chân thành của Cố Khê, đột nhiên dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, : “Đồng chí Cố, cô đúng, Tiểu Nguyệt là con gái, quả thực nên học thêm kiến thức.”

Cố Khê nở nụ ôn hòa, dịu giọng : “Chị thể nghĩ như thật là quá! Quả nhiên chị là hiểu lẽ , Tiểu Nguyệt như chị là điều may mắn của con bé! thấy Tiểu Nguyệt là một đứa trẻ thông minh, con bé cũng hiếu thảo, chắc chắn con bé sẽ hiếu thảo với chị, nếu con bé tiền đồ, còn thể giúp đỡ hai trai của , cả hai em gái như , cũng nở mày nở mặt, cũng sẽ họ bằng con mắt khác…”

Lời cuối cùng , thật sự chạm đến lòng Mã Xuân Linh.

Anh cả hai là con trai cô , là con trai, nối dõi tông đường, cô đương nhiên thương chúng hơn, con gái Tiểu Nguyệt xếp chúng.

Nếu Tiểu Nguyệt tiền đồ, thể giúp đỡ trai , chẳng càng hơn ?

Mã Xuân Linh nhanh chóng trở về.

Về đến nhà, chồng chợ về, thấy cô cũng từ ngoài về, vui, mắng xối xả: “Mày chạy hoang ? Quần áo giặt, rau tưới nước, gà cũng cho ăn, mày định gì đấy hả? Mau giặt quần áo ! À, mấy cái quần của thằng cả thằng hai đầu gối rách nhiều , nhớ vá cho chúng nó, nếu thì cho chúng nó hai cái mới…”

Vu Tiểu Nguyệt đang cầm chổi quét dọn chuồng gà, thấy bà nội mắng , khỏi chút lo lắng, nhưng dám gì.

Lúc bà nội mắng , họ im lặng thì còn đỡ, nếu lên tiếng, bà nội sẽ mắng dữ hơn, thậm chí còn nhéo , mỗi nhéo thật mạnh một chút da thịt, nhéo đau lắm.

Mã Xuân Linh mặc cho chồng mắng, im lặng giặt quần áo.

Giặt xong quần áo, tưới nước hái rau, thấy sắp đến giờ, vội vàng nấu cơm, lúc nào rảnh rỗi, bận rộn xoay như chong chóng, con gái Vu Tiểu Nguyệt cũng bận rộn theo cô, giúp việc nhà.

Mã Xuân Linh con gái gầy yếu, qua một đêm, tóc bắt đầu rối bù, khỏi nhớ đến lời Cố Khê, cứ luẩn quẩn trong lòng.

Buổi tối, cả nhà họ Vu đều về.

Đợi cơm tối xong, cả nhà quây quần ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Vu Đại Bảo và Vu Nhị Bảo tranh giành thức ăn bàn, hai em quen thói độc đoán, lúc ăn cơm quen thói tranh phần ngon gắp bát , cùng lắm chừa một ít cho bố và bà nội, quan tâm đến khác.

Miệng hai đứa cũng ngơi, tíu tít qua , náo nhiệt.

Phó đoàn trưởng Vu im lặng ăn cơm, bà nội Vu lải nhải ngừng, lúc thì tính toán chi tiêu trong nhà, lúc thì dặn dò hai đứa cháu cưng, bảo chúng ăn nhiều , đừng để đói.

Hai con Mã Xuân Linh cũng im lặng ăn cơm, trong nhà , giống như hai vô hình.

Đột nhiên, Mã Xuân Linh lên tiếng: “Mẹ, ông Vu, Tiểu Nguyệt tám tuổi , cho Tiểu Nguyệt học.”

Lời thốt , Vu Tiểu Nguyệt đang đó ôm bát cơm, tay run run, ánh mắt ánh lên một tia mừng rỡ bất ngờ.

Phó đoàn trưởng Vu sững , hai em đang chuyện cũng đồng loạt qua.

“Không ! Con gái học hành gì? Chỉ phí phạm thôi!” Bà nội Vu vui, dứt khoát , “Không học, tiền đó!”

Ánh sáng trong mắt Vu Tiểu Nguyệt lập tức vụt tắt, cô bé im lặng cúi đầu.

Nếu là đây, Mã Xuân Linh lẽ gì nữa, cũng can đảm phản bác chồng.

Loading...