Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-11-15 06:15:31
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Khê gì, chỉ khách sáo.
Thẩm Minh Tranh cũng nhiều lời, khuyên một câu gì thêm nữa.
Thẩm Minh Tranh đưa đồ họ mang đến, : “Đây là gửi hôm nay, mời hai dùng thử.”
Thấy chỉ là một ít đồ khô, đồ quý giá gì, hai vợ chồng cũng khách sáo với họ.
Hứa Hiểu Ân rót nước cho họ, cạnh , chống cằm, chằm chằm Cố Khê đối diện.
Cố Khê uống một ngụm nước, hỏi: “Chị Hạ, ngày mai chị chợ phiên ở thị trấn ? Em đầu , đường, nếu chị thì em cùng.”
Hạ Tú Tú : “Đương nhiên là ! Ban đầu chị định , ngày mai cố ý đổi ca với khác, chúng cùng .”
Quân đội nhiều , công việc ít, hầu hết các gia đình trong khu gia binh đều việc .
Hạ Tú Tú thì khác, cô là giáo viên ở trường mẫu giáo của quân đội, bề ngoài trông thoải mái, nhưng thực chất tỉ mỉ, chăm sóc trẻ con, trẻ con trong trường mẫu giáo đều thích cô Hạ.
dịp Tết Trung thu, chợ phiên ở thị trấn chắc chắn sẽ náo nhiệt, nhà cũng thiếu nhiều thứ, nên cô cố ý đổi ca, cũng là mua sắm một chút.
Cố Khê hiếm khi đến đây, Hạ Tú Tú kéo cô chuyện, vì chồng của hai là đồng nghiệp, Hạ Tú Tú ý duy trì mối quan hệ với Cố Khê, để tránh khó đàn ông, ảnh hưởng đến công việc của họ.
Trước đây khi Cố Khê đến, cô chút lo lắng vợ Đoàn trưởng Thẩm khó gần, kết quả phát hiện, là lo xa .
Cố Khê tuy giống tiểu thư cành vàng lá ngọc thành phố, nhưng tính cách trầm tĩnh ôn hòa, bất kể ai chuyện với cô , cô đều kiên nhẫn lắng , hề coi thường khác, ngay cả một bà cô, cô chú tính cách kỳ quặc cũng thích kéo cô chuyện.
Hai chuyện một lúc, Hạ Tú Tú thấy con gái chống cằm, chằm chằm Cố Khê, kìm vỗ đầu con một cái.
“Con bé ngốc gì thế? Sao chằm chằm như ? Thật là mất lịch sự!”
Hứa Hiểu Ân ôm gáy đánh, lầm bầm: “Con đang dì Cố mà, dì Cố thật… Mẹ ơi, gọi dì Cố cứ thấy gọi già , con gọi chị Cố ?”
Con gái thể cưỡng những chị gái xinh , Hứa Hiểu Ân cảm thấy cả đời từng thấy chị nào như thế, đầu tiên thấy kinh ngạc như gặp tiên.
Dù bao nhiêu , cô bé vẫn thấy vợ Đoàn trưởng Thẩm thật xinh .
Hạ Tú Tú con chọc : “Con gọi cô là chị Cố, chẳng con gọi chú Thẩm là ? Cẩn thận bố con giận.”
Rõ ràng và Thẩm Minh Tranh là cùng thế hệ, con gái gọi như , như thể già một thế hệ, Chính ủy Hứa đồng ý .
Hứa Hiểu Ân thất vọng : “Vâng ạ.”
Cô bé lén gọi trong lòng ?
Chị Cố quá, rõ ràng bình thường cũng mặc áo sơ mi trắng quần đen giống , nhưng vẫn hơn các cô khác.
Cố Khê và Hạ Tú Tú hẹn thời gian khởi hành ngày mai, dậy rời .
Về đến nhà, trời tối hẳn.
Hai tắm , lên giường nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Thẩm Minh Tranh kéo cô dặn dò một hồi: “Nếu mệt thì tìm chỗ nghỉ, đừng cố gắng quá sức, gì khỏe thì với chị Hạ và …”
Lần đầu tiên cô ngoài kể từ khi đến quân đội, thể yên tâm .
Người vốn ít như lải nhải như , Cố Khê chút ngạc nhiên.
Trước mặt ngoài, luôn năng ngắn gọn súc tích, bao giờ lằng nhằng với ai, tạo cho ấn tượng lạnh lùng nghiêm nghị, khó gần. mặt cô, chỉ cần cô chuyện với , hỏi gì cũng sẽ ôn hòa kiên nhẫn trả lời, cũng hẳn là ít , nhưng lải nhải như bây giờ, vẫn là hiếm thấy.
Anh lo lắng cho cô đến mức nào?
Đợi lải nhải xong, Cố Khê mới : “Đại ca, yên tâm , em hiểu mà! Hơn nữa em yếu ớt đến thế , đây khi em học cấp ba, trường cách nhà khá xa, em đều tự học, ngoài xe buýt, còn bộ một đoạn đường, xa hơn thị trấn nhiều…”
Thẩm Minh Tranh ôm cô lòng, nhớ bộ dạng cô khi đưa vợ Tham mưu trưởng Cao đến trạm xá về, thể lo lắng?
Cố Khê ôm mặt hôn mấy cái, tươi , bảo đừng lo lắng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt cô long lanh, như chứa đựng một chút tình xuân rạo rực, chạm đến lòng .
Thẩm Minh Tranh giữ lấy đầu cô, môi mạnh mẽ miết lên đôi môi mềm mại của cô, cho đến khi thở của cả hai trở nên định, ấn cô lòng, giọng khàn khàn: “Ngủ , ngày mai em còn thị trấn.”
Tối nay thể hành hạ cô!
Ngủ một giấc đến sáng, Cố Khê tỉnh dậy, thấy trời còn sớm, vội vàng nhảy xuống giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Sau đó cô bếp, ăn qua loa bữa sáng để sẵn trong nồi, vội vàng kéo xe đạp ngoài.
Diệp Phượng Hoa hàng xóm đợi cô, thấy cô vội vã, : “Đừng vội, đừng vội, chúng cần chạy đua với thời gian, cứ từ từ thôi.”
Không giống như thành phố, dậy sớm để chờ xe, cần vội vàng như .
Cố Khê lau mồ hôi mặt, ngại ngùng : “Em sợ đợi lâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-85.html.]
Để khác đợi .
“Không , chị cũng giặt quần áo, xong việc nhà.” Cô , , “À, em mang theo dây buộc giỏ ? Nếu mua nhiều đồ, thể buộc lên xe chở về.”
Cố Khê : “Em mang theo mấy túi vải, nhà giỏ.”
Diệp Phượng Hoa : “Giỏ thì ở chợ chắc chắn bán, em xem cần , cần thì mua một cái, giỏ dùng tiện lắm.”
Hai chuyện, đến nhà Chính ủy Hứa tìm Hạ Tú Tú.
Diệp Phượng Hoa và Hạ Tú Tú lắm, chồng của hai nhà cùng đơn vị, ở xa , bình thường ít qua , chuyện với mấy câu.
Lúc nhờ Cố Khê, hai mới quen .
Hạ Tú Tú : “Chị chở chị dâu Diệp nhé, Cố Khê theo chị là .”
Cố Khê lắc đầu, “Không cần , em chở mà.” Chính cô là đề nghị chở Diệp Phượng Hoa thị trấn, là do cô đề xuất, thể để Hạ Tú Tú chở , chở thị trấn cũng khá mệt.
Cuối cùng hai bàn bạc, quyết định mỗi chở Diệp Phượng Hoa một nửa quãng đường.
Ba đạp xe xuất phát, Cố Khê chở , cô khỏe, chở thêm một cũng thấy gì, hơn nữa xe đạp hỗ trợ, đạp một cái, xe đạp chạy nhanh.
Hạ Tú Tú ở phía theo kịp cô , đành gọi: “Cố Khê, chậm chút!”
Cố Khê chậm , đợi cô đạp đến, ngại ngùng : “Chị Hạ, em thường đạp xe quen trong khu gia binh , tốc độ nhanh.”
Tốc độ đó gọi là nhanh, mà là nhanh, cứ như sắp bay lên .
Nhìn Diệp Phượng Hoa, chỉ thấy cô nắm chặt yên xe đạp, chút ngơ ngác, nếu nắm chặt, e rằng bay lên .
Đến giữa đường, Diệp Phượng Hoa sang yên xe đạp của Hạ Tú Tú, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô vỗ n.g.ự.c : “Trước đây cũng từng xe đạp của khác, nhưng ai đạp nhanh như cô , đàn ông cũng đạp nhanh bằng cô .”
Tốc độ đó, cô cứ tưởng sắp bay lên, thật đáng sợ.
Hạ Tú Tú Cố Khê đang đạp xe phía , thong thả dạo chơi, đồng tình, “ .”
Rõ ràng là một cô gái trông hiền lành xinh , ai ngờ đạp xe hoang dã đến thế, đúng là thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nửa tiếng , ba đến thị trấn.
Thị trấn tên tuổi gì, nhà cửa trong thị trấn xám xịt, đều chỉ là nhà thấp tầng một hai tầng, nhà ba tầng hiếm, thị trấn cũng lớn, chỉ ba con phố chính giao , dường như một cái là thấy hết.
Lúc , hai bên ba con phố chật kín các quầy hàng bán đồ.
Người dân xung quanh từ sáng sớm mang nông sản phụ của nhà đến thị trấn bày bán, kiếm chút tiền trang trải gia đình, hoặc cũng hợp tác xã, đại đội tổ chức mang đồ thủ công mỹ nghệ của đại đội đến bán…
Những hoạt động mua bán đều cho phép, coi là đầu cơ trục lợi.
Trên phố còn một quầy bán đồ ăn, bán đặc sản địa phương, trong khí thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.
Ba gửi xe đạp.
Chỗ gửi xe đạp trong một cái lều nhỏ, chuyên trông coi, chỉ cần trả một ít phí quản lý, sợ xe đạp trộm cố ý phá hoại.
Gửi xe xong, ba đến cửa hàng bách hóa của thị trấn mua đồ .
Đồ bán ở cửa hàng bách hóa thị trấn đầy đủ hơn bên quân đội một chút, ngoài việc nơi gần quân đội, thường xuyên gia đình đến mua đồ, nên cửa hàng bách hóa thị trấn cũng nhập hàng đầy đủ hơn, tạo thuận lợi cho các gia đình, cũng vì dân thị trấn khả năng tiêu dùng mạnh bằng các vợ lính, đa đều nỡ tiêu tiền.
Cố Khê xem vải, phát hiện vải ở thị trấn quả nhiên nhiều hoa văn hơn.
Cô chọn vài loại vải, sờ thấy hợp lý, dứt khoát lấy phiếu vải và tiền mua.
Diệp Phượng Hoa thấy cô lấy phiếu vải , vô cùng xót ruột, kéo cô sang một bên, thì thầm: “Sao em tiêu tiền ? Mua như lợi, nếu em mua vải, thể đến bên xưởng dệt, bên đó một vải , chất liệu gần như tương tự, chỉ cần một nửa tiền và phiếu.”
Tuy là vải , thực chỉ là hoa văn in nhuộm chút sai lệch, nhưng vải vẫn , giá rẻ hơn nhiều.
Người mối đều thích mua vải .
Cố Khê ngốc, hỏi: “Chị dâu Diệp, chị quen ở xưởng dệt ?”
“Cũng hẳn là quen, là nhà ngoại việc ở xưởng dệt.” Khi Diệp Phượng Hoa lời , mặt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Công việc ở xưởng dệt thị trấn là bát cơm sắt, công việc như , thật là thể diện.
Cố Khê hỏi nhiều, : “Vậy , em mua vải, sẽ phiền chị dâu giúp em một tay.”
Diệp Phượng Hoa cũng nở nụ , “Được thôi, cứ giao cho .”
Ba mua khá nhiều đồ ở cửa hàng bách hóa.
Vào những ngày chợ phiên như thế , cũng là ngày các gia đình mua sắm lớn, nhà thiếu gì thì mua nấy, khó tránh khỏi mua nhiều.