Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:37:04
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh cưới cô, là mong hai thể sống bên trọn đời.
Cố Khê gặm quả lê, vẻ mơ hồ: “Anh Cả, cứ ngủ , em buồn ngủ, lát nữa em buồn ngủ sẽ ngủ.”
Thẩm Minh Tranh ừ một tiếng, hỏi: “Có sách ?”
Anh nhét vài quyển sách túi hành lý, sợ cô buồn chán đường, để cô g.i.ế.c thời gian.
Cố Khê tò mò là sách gì, một túi hành lý là do dọn, cô rõ bên trong đựng gì, chỉ là nặng.
Đợi đến khi thấy lấy sách , cô lập tức thấy cạn lời.
Nhìn bìa sách, cô ngay đó là Ngữ lục đỏ, là sách mà dân thời đại nhất định , dĩ nhiên cô cũng ở trường, dù qua mấy chục năm, nhiều ngữ lục cô vẫn nhớ như in.
Tuy cạn lời, nhưng Cố Khê vẫn nhận lấy, định bụng một nữa.
Sau đó, Thẩm Minh Tranh giường đối diện chợp mắt, còn Cố Khê thì bên cửa sổ xe, ôm Ngữ lục đỏ chầm chậm , g.i.ế.c thời gian.
Cứ thế, một buổi sáng thoáng chốc trôi qua.
Gần đến giờ ngọ, Thẩm Minh Tranh mở mắt, dậy.
Cố Khê thấy , đồng hồ đeo tay hỏi: “Anh Cả, ăn cơm ?”
Thẩm Minh Tranh gật đầu, nhà vệ sinh tàu rửa mặt, khi trở thì thấy Cố Khê bày mấy hộp cơm nhôm trong túi , mở hộp, một hộp đựng bánh nướng tráng, một hộp đựng món rau trộn mát miệng, một hộp đựng trứng gà luộc.
Chỉ phần ăn cho buổi trưa.
Đây cũng là điều bất khả kháng, trời nóng, nếu quá nhiều ăn hết, dễ thiu, lãng phí thức ăn.
Hai đối diện , dùng bữa trưa.
Ăn xong cơm trưa, Cố Khê đó ngủ trưa.
Tàu lửa kẽo kẹt kẽo kẹt tiến về phía , Cố Khê ngủ sâu giấc, chỉ vì gian chật hẹp chen chúc, mà còn vì tàu lắc lư, khiến cô bản năng cảm thấy bất an.
Ngủ trưa dậy, tinh thần cô lắm, mơ màng.
“Cố Khê?” Thẩm Minh Tranh lo lắng khuôn mặt tái nhợt của cô, phát hiện chỉ cần cô thiếu ngủ, sắc mặt sẽ tái nhợt đáng sợ, khiến vô cùng lo lắng.
Cố Khê trấn tĩnh tinh thần, với : “Anh Cả, em rửa mặt.”
Nghĩ đến nước trong ấm sắp hết, cô tiện tay lấy luôn bình tông quân dụng, chuẩn lát nữa đến phòng nước sôi để đựng nước.
Cố Khê đến phòng rửa mặt của tàu rửa mặt, chạm mặt một phụ nữ trung niên đang bế con.
Quần áo của phụ nữ trung niên giản dị, vá nhiều miếng, là là phụ nữ nông thôn quen việc đồng áng.
Đứa bé trong lòng bà buộc bằng đai ngực, đứa bé trông còn nhỏ, đang ngủ mê man, khuôn mặt ngủ đỏ hồng, môi vẻ khô. Thấy Cố Khê đang rửa mặt, bà bế con né sang bên, trốn nhà vệ sinh bên cạnh.
Cố Khê rửa mặt xong cũng vội , lấy khăn tay lau khô vết nước mặt, lau khô tay.
Có lẽ vì ngủ ngon, n.g.ự.c cô khó chịu, cũng buồn nôn, cộng thêm tàu phơi nắng cả nửa ngày, nhiệt độ buổi chiều cao, cả toa xe đều oi bức, dù gió thổi từ cửa sổ mở, cũng dịu bao nhiêu.
Cô tựa đó, hướng về phía cửa sổ hóng gió, quyết định thư giãn một chút.
Lúc , phụ nữ trung niên bế con , thấy Cố Khê đang đó thì giật , cảnh giác ôm chặt đứa bé đeo ngực.
Bà rửa tay xong, ngang qua Cố Khê định rời , đột nhiên túm lấy cánh tay, kéo bà , ấn vách xe.
“Cô, cô gì?” Người phụ nữ trung niên tựa lưng vách xe, căng thẳng, lớn tiếng kêu lên.
Cố Khê vẻ mặt mệt mỏi bà, : “Bác gái, đứa bé nhà bác mùi dễ chịu lắm, mùi thuốc, bác nãy ở trong đó cho nó uống t.h.u.ố.c ?”
“Cô gì? rõ!”
Người phụ nữ trung niên lớn tiếng , giãy giụa dữ dội, nhưng bàn tay đang nắm chặt bà như gọng kìm sắt, lực tay thực sự quá lớn, khiến bà dù cố gắng thế nào cũng thể thoát .
Rõ ràng là một cô gái trẻ trông vẻ gầy yếu, sức lực lớn đến .
Tiếng động ở đây thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ, vội vàng chạy đến hỏi chuyện gì.
Người phụ nữ trung niên đang định la lớn, nào ngờ Cố Khê bịt miệng bà , nhanh chóng : “Đồng chí, nghi ngờ bà là kẻ buôn , đứa bé là do bà bắt cóc, đứa bé bà bỏ thuốc.”
Nhân viên phục vụ cô nửa tin nửa ngờ, nhưng dựa nguyên tắc bỏ sót bất kỳ khả năng nào, vẫn vội vàng thông báo cho trưởng tàu.
Rất nhanh đó, trưởng tàu dẫn đến, thấy một nữ đồng chí trẻ tuổi xinh đang ghì chặt miệng một phụ nữ trung niên hình vạm vỡ, ấn bà vách xe, ai nấy đều sững sờ.
Cái , cái … nữ đồng chí sức lực thật lớn, phụ nữ trung niên là là quen việc đồng áng, sức lực hẳn nhỏ, nhưng trong tay cô , cứng đờ thể động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-60.html.]
Mọi đều là sinh vật trực quan, tuy đối với chuyện bán tín bán nghi, nhưng thấy Cố Khê một nữ đồng chí trẻ tuổi xinh quả quyết khẳng định phụ nữ trung niên là kẻ buôn , vẫn quyết định tạm thời tin cô.
Khi trưởng tàu đang hỏi han, Thẩm Minh Tranh cũng tìm đến.
Mãi thấy Cố Khê , tưởng xảy chuyện gì, đến nơi thấy cảnh , cũng sững sờ.
Đợi rõ đầu đuôi câu chuyện, Thẩm Minh Tranh lập tức lấy thẻ sĩ quan, bày tỏ phận, và : “Đây là vợ , tin cô sẽ oan uổng bất kỳ ai, nếu các đồng chí tin , thể giúp thẩm vấn bà .”
Anh gánh việc về , chút do dự về phía Cố Khê.
Cố Khê thấy đến, cuối cùng cũng buông phụ nữ trung niên cô ấn , để trưởng tàu khống chế bà .
Trưởng tàu thử gọi đứa bé đeo n.g.ự.c phụ nữ trung niên, phát hiện đứa bé gọi thế nào cũng tỉnh, tin đến hơn nửa.
Sau đó Thẩm Minh Tranh cùng trưởng tàu và những khác để xử lý chuyện của phụ nữ trung niên , còn Cố Khê thì về toa xe đợi.
Khoảng nửa giờ , Thẩm Minh Tranh và trưởng tàu cùng .
Vẻ mặt Thẩm Minh Tranh lạnh lùng, biểu cảm gì, còn trưởng tàu thì vẻ mặt vui mừng, thấy Cố Khê thì đặc biệt nhiệt tình.
Ông bước tới nắm lấy tay Cố Khê, kích động : “Đồng chí, cảm ơn cô, thẩm vấn , phụ nữ đó quả thực là một kẻ buôn !”
Cố Khê phản ứng bình thản, nở một nụ , quan tâm hỏi: “Đứa bé ? Thuốc đó ảnh hưởng gì đến cháu chứ?”
Đứa bé nhỏ như , ép uống loại t.h.u.ố.c đó, ảnh hưởng gì .
Cô nhớ đến những tin tức và báo cáo mạng thời , nhiều đứa trẻ bắt cóc khi bỏ t.h.u.ố.c đều ít di chứng, thậm chí đứa t.h.u.ố.c cho ngây dại, cả đời cứ thế hủy hoại, khiến vô cùng căm phẫn.
Trưởng tàu nghiêm nghị : “Đã nhờ bác sĩ tàu chăm sóc, đến ga tiếp theo, chúng sẽ đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra.”
Nói xong những lời , ông nhịn hỏi: “Đồng chí, cô phụ nữ đó là kẻ buôn ?”
Ông tò mò về chuyện , âm thầm đ.á.n.h giá Cố Khê, trông cô chỉ là một nữ đồng chí yếu ớt, giống như một cô con gái gia đình bảo bọc, trải sự đời, thật khó tưởng tượng cô chỉ thể khống chế một phụ nữ trung niên sức lực nhỏ, mà hành động còn quả quyết đến .
Cố Khê bình thản : “Trước đây từng gặp chuyện , cũng từng gặp kẻ buôn xe lửa.”
Cô là năm năm , chuyến tàu cùng Phùng Mẫn đến Kinh Thị, cũng gặp trường hợp tương tự, lúc đó cũng ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c đứa trẻ, tuy nhạt, nhưng cô quả thực ngửi .
“Mũi thính, ngửi qua mùi gì đều sẽ nhớ.” Cô vẻ ngượng ngùng : “Lúc đó đang rửa tay, phụ nữ bế con đến, thấy thì tỏ vẻ cảnh giác, liền sinh nghi…”
Nếu nhầm, cùng lắm cô xin bồi thường là , dù cũng là qua đường, ghét cũng .
Nghe cô xong, trưởng tàu chợt hiểu , một nữa cảm kích Cố Khê.
Trưởng tàu dành lời khen ngợi cao độ cho hành động của Cố Khê, ít lời, bày tỏ chuyện sẽ báo cáo lên, để tổ chức trao cờ thưởng cho cô.
Cố Khê: “…”
Cuối cùng cũng tiễn vị trưởng tàu nhiệt tình , Cố Khê chút mệt mỏi.
Mới nửa ngày tàu, cô cảm thấy khó chịu.
Thẩm Minh Tranh thấy sắc mặt cô , lấy một quả lựu, bóc đưa cho cô.
Lựu chua, Cố Khê ăn một miếng, chua đến nhăn cả mặt.
So với chua, cô thích ăn ngọt hơn, lẽ vì từ nhỏ sống quá khổ, bản năng theo đuổi vị ngọt, chút ưu ái với vị ngọt, ăn trái cây cũng thích chọn loại ngọt, tiếc là thời trái cây ngọt khá ít.
Thẩm Minh Tranh thấy cô chua đến nhăn cả mặt, chút .
Anh nghĩ đến chuyện , ánh mắt cô chút hiếu kỳ, một loại rung động khó tả, chỉ cảm thấy cô gái mặt dường như cái gì cũng , chỗ nào khiến hài lòng.
Nếu tình yêu sét đ.á.n.h bắt đầu từ vẻ ngoài, thì tình yêu bắt nguồn từ sự ngưỡng mộ, sự sở hữu và nhân phẩm.
Có chuyện , trưởng tàu quan tâm đến toa xe của họ, còn đặc biệt cho mang đến bữa tối phong phú, cơm trắng và thịt kho tàu thơm phức, cá kho tàu, cùng với rau xanh xào thanh mát ngon miệng, là là riêng.
Điều khiến Cố Khê hiếm hoi khẩu vị, ăn hết rau xanh, còn ăn thêm vài miếng cơm.
Phần còn do Thẩm Minh Tranh giải quyết, gắp phần thịt nạc của thịt kho tàu đưa đến mặt cô, cô mở miệng ăn, mặt lộ vẻ hài lòng.
Những ngày , phát hiện , cô thích ăn thịt mỡ, chỉ ăn phần thịt nạc, trừ khi thịt mỡ xào cháy cạnh thơm lừng, cô mới ăn vài miếng, dù thịt kho tàu béo mà ngấy, cô cũng kiên quyết ăn phần mỡ.
Khá kén ăn.
Buổi tối, trong toa xe chỉ hai , vô cùng yên tĩnh.
Hai mỗi ngủ một giường, Cố Khê ngủ mơ màng, luôn chút yên.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy một bóng đen đang xổm đó lục lọi gì đó, cô nghĩ nhiều mà ném chiếc túi xách đang ôm trong lòng về phía đó, Thẩm Minh Tranh giường đối diện cũng ngay lập tức xuống giường chế ngự đó.
“Oa—”