Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-11-14 18:31:06
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không đến lúc đó, cô cuốn ?
Tuy ma mấy chục năm, nhưng cũng chỉ là tăng thêm chút kiến thức, chứ hề tăng thêm trí thông minh.
Cô vẫn cho rằng chính là cô gái thôn quê mù chữ ở nông thôn mười lăm năm, năm năm sống ở thành phố, dù học, vẫn đổi bản chất của cô. Cô thông minh, cũng tháo vát, chỉ là một bình thường, so với như Thẩm Minh Tranh từng học trường quân sự, trải qua chiến trường, lý lịch cá nhân đẽ xuất sắc, quả thực kém xa.
Vì , cuốn , cũng coi là mất mặt .
Cố Khê nghĩ, trèo dậy, ngang qua bàn, thấy trong gương.
Có lẽ là ngủ dậy, má ửng hồng, trông cuối cùng cũng chút sinh khí của sống, sự uể oải, buồn bã giữa hai hàng lông mày cũng tan vài phần.
Cô chút ngẩn .
Chẳng lẽ là do vượt qua kiếp nạn c.h.ế.t chóc ngày hôm qua?
Hay là hôm nay hiếm hoi thể rõ ràng với Thẩm Minh Tranh, định tương lai?
Cố Khê hiểu rõ trong lòng, hai chuyện quả thực ảnh hưởng lớn đến cô, đặc biệt là việc Thẩm Minh Tranh kéo cô khỏi hồ nước ngày hôm qua, giúp cô vượt qua kiếp nạn c.h.ế.t chóc một cách suôn sẻ, cũng khiến cô cảm nhận rõ ràng rằng, cuối cùng cô thể sống sót, sống thế giới .
Cảm giác sống rõ ràng đến thế.
Một cuộc trao đổi với Thẩm Minh Tranh cũng giúp cô một hướng rõ ràng cho tương lai.
Hắn họ sẽ kết hôn tháng .
Sau khi kết hôn, cô là con dâu của dì Phùng, cô cũng thể chăm sóc dì Phùng và chú thật .
Cố Khê trong gương, lặng lẽ một lúc, dùng sức vỗ vỗ mặt, mở cửa ngoài.
Đi qua phòng khách, cô thấy Cố Viễn Chinh và Cố Viễn Huy đang dọn dẹp.
Phía nhà bếp tiếng xào nấu, là Cố Viễn Hương đang bữa sáng.
Thấy Cố Khê đầu tóc rối bời, còn mặc đồ ngủ, Giang Huệ Quân thần sắc phức tạp, : “Minh Tranh đến .”
Không tại , cô con gái gần đây ở nhà cứ ăn ngủ, ngủ ăn, ngày nào cũng ngủ nướng, chẳng hề siêng năng chút nào.
Một cô gái lười biếng như , e rằng gả sẽ nhà chồng chê mất?
Cố Khê đang ngủ nướng, phản ứng chút chậm chạp, đợi đến khi hiểu bà gì, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thẩm Minh Tranh đến? Chẳng lẽ cuộc chuyện hôm qua của họ vẫn còn vấn đề, đến tìm cô, tiếp tục chuyện với cô?
lúc cô cũng cảm thấy nên chuyện tiếp!
Nghĩ , Cố Khê lập tức tỉnh táo, vội vàng phòng quần áo chải đầu, tết cho một b.í.m tóc đơn đang thịnh hành, tùy ý vắt qua vai, mở cửa .
Xuống lầu, cô thấy Giang Huệ Quân đang cứng đờ ở đó, Cố Viễn Hương bưng một cốc nước đến.
Trong nhà yên tĩnh lạ thường, ai chuyện, đây rõ ràng là cách đãi khách.
Khi Cố Khê tới, cô chú ý thấy nhà họ Cố đều thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đối diện với Thẩm Minh Tranh áp lực lớn.
Cô hiểu điều , tin rằng chỉ cần là bình thường, khi một đối diện với Thẩm Minh Tranh, ai là thấy áp lực.
Cố Khê tới, xuống cạnh Giang Huệ Quân, thấy ai chuyện, cô chủ động : “Anh cả, đến?”
Nghe thấy tiếng “Anh cả” , lông mày Giang Huệ Quân giật giật, cảm thấy cách xưng hô thật lộn xộn.
Cô gọi vị hôn phu là “Anh cả”, Cố Viễn Dương gọi là gì? Nếu Cố Viễn Dương cũng ở đây, chẳng là hai “Anh cả” ?
Thẩm Minh Tranh : “Mẹ em sức khỏe , hôm nay chút thời gian, đưa em đến bệnh viện khám bác sĩ.”
Cố Khê sững sờ, ngờ mục đích đến hôm nay là như .
Lần sốt, cô ở nhà họ Thẩm vài ngày, lúc đó Phùng Mẫn cũng luôn đưa cô bệnh viện, nhưng cô , nào cũng tìm cớ từ chối.
“Đưa Khê Khê bệnh viện?” Giang Huệ Quân chút lo lắng, “Khê Khê ?”
Nói , bà quan sát sắc mặt Cố Khê, lẽ là Thẩm Minh Tranh nhắc đến, lúc bà mới nhận , sắc mặt Cố Khê tái nhợt, hình như thời gian , cô vẫn luôn như .
vì cô thể ăn, thể ngủ, thậm chí còn thể nổi cơn điên đ.á.n.h , đương nhiên, đều bỏ qua chuyện , chỉ lo tức giận những chuyện cô .
Ngay cả , cô rõ khỏe, họ cũng tin, cho rằng cô kiếm cớ gây rối.
Lẽ nào là thật?
Cố Khê để ý đến bà, từ chối : “Anh cả, cần , em mà.”
Thẩm Minh Tranh chỉ cô, ánh mắt của , cô kiên quyết, cô cũng .
Cuộc chuyện hôm qua, cô cảm nhận kiên trì đến mức nào với những việc quyết định, sẽ dễ dàng đổi ý định, là một chiến sĩ kiên định.
Giang Huệ Quân thấy , sợ Thẩm Minh Tranh tức giận, nhỏ giọng : “Khê Khê , Minh Tranh đưa con bệnh viện, con cứ khám , bệnh gì thì chữa trị kịp thời.”
Tuy giận cô con gái , nhưng trong lòng cũng hề nghĩ để cô , bệnh thì nên khám bác sĩ.
Cố Khê cụp mắt xuống, khẽ : “Vâng ạ.”
Nói xong, cô ngoan ngoãn dậy, lấy một chiếc mũ rơm che nắng đội lên.
Thẩm Minh Tranh là hành động nhanh chóng, lập tức thêm lời thừa, chuẩn cùng cô ngoài.
Trước khi rời , nhớ điều gì, với Giang Huệ Quân: “Dì, tháng , cháu và Cố Khê chuẩn kết hôn, đợi cháu về, cháu sẽ đích đến thăm hỏi.”
Giang Huệ Quân: “...”
Hai khỏi cửa, trong khu nhà tập thể vây quanh xem.
Hôm nay là ngày nghỉ, hầu hết trong khu nhà đều ở nhà, thể thấy đình nghỉ mát hoặc bóng cây gần như đều chật kín .
Phát hiện Cố Khê và Thẩm Minh Tranh cạnh , trong khu nhà đều xôn xao, lũ lượt đến chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-36.html.]
Người trong khu nhà tò mò về vị hôn phu của Cố Khê, tối hôm Thẩm Minh Tranh đưa Cố Khê về, vì trời tối nên rõ, giờ ban ngày , quả nhiên là một thanh niên tuấn tú, hơn nữa cao, khí chất đó, phù hợp với ấn tượng của họ về sĩ quan trong quân đội.
Hai cùng , trai tài gái sắc, mắt.
Có một bà cô hỏi: “Khê Khê, hai đứa đấy?”
Họ cặp vị hôn phu , còn tưởng thanh niên hôm nay rủ hẹn hò, mặt đều lộ vẻ thấu hiểu.
Đối với những cặp trẻ tuổi đính hôn , vẫn thoáng.
Cố Khê thành thật : “Đi bệnh viện ạ.”
“Đi bệnh viện? Đi thăm cha con ?”
“Không , là con bệnh viện kiểm tra sức khỏe.” Cố Khê gãi mặt, chút ngượng ngùng, “Dạo con thấy khỏe, dì Phùng cứ bảo con bệnh viện kiểm tra một chút.”
Nếu là cô tự , chắc chắn cô sẽ .
Không ngờ dì Phùng để Thẩm Minh Tranh trực tiếp đến đón cô, cũng .
Mọi sắc mặt Cố Khê, đặc biệt là những tinh ý, từ lâu thấy sắc mặt cô .
Tuy thời đại ai cũng ăn no, nhưng con gái trẻ tuổi, là con gái thành phố, gia cảnh tệ, hầu hết đều khí huyết dồi dào, xanh xao như Cố Khê, là đủ dinh dưỡng.
Xem nhà họ Cố quả nhiên quan tâm đến cô, còn nghĩ đến việc đưa cô bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
“Sắc mặt con quả thật , da dẻ xanh xao, như thiếu khí huyết, khám bác sĩ , để bác sĩ kê ít t.h.u.ố.c bổ khí huyết điều chỉnh .”
“ thấy, chính là hồi xưa ở nông thôn sống , cơ thể thiếu hụt nhiều, vẫn bồi bổ.”
“ Khê Khê hơn lúc mới về nhiều , hồi đó con bé gầy thấp, là ở nông thôn ăn no.”
“ đó! Nhà họ Cố nuôi con gái , nuôi con gái như , con gái ruột của nuôi như thế nào, thật khiến xót xa!”
“Cũng cách nào, ở nông thôn đều là như .”
“Nói bậy, cho dù ở nông thôn, cũng sẽ bạc đãi con gái quá mức, Cố Khê đây chính là thiếu thốn nghiêm trọng!”
“...”
Các bà cô lớn tuổi quan tâm đến sức khỏe của Cố Khê xong, bắt đầu hỏi về chuyện hôn sự của họ, đều cho rằng Thẩm Minh Tranh xuất hiện ở đây, chuyện của họ sắp đến.
“Ôi, hai đứa khi nào kết hôn?”
Cố Khê: “...”
Thẩm Minh Tranh bên cạnh : “Chúng cháu chuẩn kết hôn tháng .”
“Thật ? Vậy thì chúc mừng hai đứa nhé!”
“Vậy đến lúc đó chúng ăn vài viên kẹo mừng của hai đứa mới !”
“...”
Lời Cố Khê định mở miệng lập tức nuốt xuống, những bà cô lớn tuổi đang xôn xao chúc mừng, cảm giác bất lực vì đại thế mất.
Khó khăn lắm mới tạm biệt nhóm bà cô lớn tuổi nhiệt tình, hai cuối cùng cũng rời khỏi khu nhà tập thể.
Trước khu nhà tập thể xa, một chiếc xe jeep đang chờ, Thẩm Minh Tranh dẫn cô lên xe, Cố Khê chiến sĩ nhỏ lái xe ở phía , nuốt hết lời , im lặng yên.
Chiếc xe jeep chạy thẳng đến bệnh viện quân khu.
Đến bệnh viện, Thẩm Minh Tranh xuống xe , rõ ràng đang ngẩn ngơ trong xe, gọi: “Cố Khê?”
Cố Khê bừng tỉnh, phát hiện đến bệnh viện, vội vàng xuống xe.
Sau khi lấy , chỉ đợi một lát đến lượt họ.
Cố Khê bước , thấy vị bác sĩ già quen thuộc đang đó, bà là một danh y Trung y, y thuật cao, giỏi châm cứu và điều chỉnh cơ thể cho khác, mấy năm nay cô mỗi đến bệnh viện kiểm tra, đều tìm vị bác sĩ già .
Bác sĩ già là một bà cụ tóc bạc, đeo kính lão, trông tinh thần.
Thấy Cố Khê, bà : “Con bé lâu đến, gần đây bận rộn gì thế?” Đột nhiên, bà “ê” một tiếng, chỉnh kính, Thẩm Minh Tranh theo Cố Khê , “Cháu là… con trai nhà Phùng Mẫn—thằng nhóc Minh Tranh?”
Vị bác sĩ già chút duyên nợ với Phùng Mẫn, là họ hàng xa bên nhà đẻ Phùng Mẫn, Thẩm Minh Tranh và những khác đều gọi bà một tiếng dì, mợ lớn.
Thẩm Minh Tranh khẽ gật đầu với bà, “Dì lớn, lâu gặp.”
Bà cụ hiền từ, bảo họ xuống, bắt mạch cho Cố Khê, : “Lần dì gặp cháu là mấy năm , thằng nhóc Minh Tranh đổi gì, dì nhận .” Rồi híp mắt hỏi, “Cháu thật lòng, đặc biệt cùng vị hôn thê, sắp kết hôn ?”
Trước đây đều là Phùng Mẫn cùng Cố Khê, thấy đổi , liền chuyện sắp đến.
Thẩm Minh Tranh mặt mày chính trực “ừm” một tiếng, “Chúng cháu chuẩn kết hôn tháng , dì lớn rảnh thì đến dự, ăn bữa cơm.”
“Chúc mừng nhé! Mẹ cháu nhất định sẽ vui!”
Hai tự nhiên chuyện, Cố Khê chen , cũng chen thế nào.
Cảm giác từ khi cô mơ mơ hồ hồ đồng ý kết hôn với hôm qua, hình như cả thế giới đều họ sắp kết hôn, căn bản cho cô cơ hội hối hận.
Hai vài câu, bà cụ liền chuyên tâm bắt mạch, một lát rút tay về.
Bà chằm chằm sắc mặt Cố Khê, khi đến mức Cố Khê chút sợ hãi, bà : “Khê Khê , gần đây con ngủ, ăn uống tử tế ?”
“Không !” Cố Khê vội , “Con ăn uống đầy đủ mà, mỗi ngày đều ngủ mười mấy tiếng đấy.”
Cô sợ bà cụ cho rằng cơ thể cô tệ, kê một đống t.h.u.ố.c cho cô điều chỉnh.
Mấy năm nay, chỉ riêng việc uống những loại t.h.u.ố.c điều chỉnh đó khiến cô sợ hãi, điều đáng sợ nhất là mỗi đến khám bác sĩ già, nên cô thể đến thì đến.
Bà cụ sự sợ hãi của cô, bệnh nhân nào sợ bác sĩ, mặt , : “Cơ thể con vẫn cần tiếp tục điều chỉnh, thể lơ là.”
Cố Khê ngoan ngoãn đồng ý.
Bà cụ thêm về tình trạng sức khỏe của cô, ý trong lời cũng giống như khi, thiếu khí huyết, vẫn cần tiếp tục điều chỉnh cơ thể, và bổ sung dinh dưỡng, nhất là đừng lo nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi đầy đủ…