“Thôi .”
Cố Khê lắc đầu, lúc đó cô hỏi Cố Viễn Huy định gì, bây giờ nghĩ , hình như cũng quan trọng. Cố Viễn Huy chọn con đường , thì nó trả giá, dính líu đến băng nhóm buôn , chắc chắn cả đời nó thể thoát khỏi nơi đó nữa, lẽ còn xử bắn.
Thẩm Minh Tranh cũng bất ngờ, cô là yêu ghét phân minh, nhưng phần lớn thời gian dễ mềm lòng.
Anh thực cô tiếp xúc với Cố Viễn Huy, cô bước khỏi những khổ đau trong quá khứ, Cố Viễn Huy , đều liên quan đến cô, cô cần quan tâm đến những quan trọng .
Sau khi chuyện đấy, Thẩm Minh Tranh cũng rảnh rỗi hơn nhiều.
Phát hiện ở nhà liền mấy ngày, Cố Khê bất ngờ, mỗi ngày đưa cô đến trường, chiều đến đón cô tan học, điều khiến cô vô cùng vui sướng.
Trong niềm vui sướng , cô cũng , sắp .
Cố Khê trong lòng lưu luyến, nhưng cũng lời níu kéo, giống như cô việc cô , cũng việc .
Họ đều ước mơ riêng, và đang nỗ lực vì ước mơ đó.
Chia ly là điều tất yếu, nhưng cũng chỉ là tạm thời, họ cả một đời để ở bên .
Buổi chiều, Cố Khê chào tạm biệt bạn học, thu dọn đồ đạc, vội vàng bước khỏi lớp học.
Đến con đường rợp bóng cây gần tòa nhà giảng đường, thấy đàn ông đang dựa xe đạp đợi ở đó, cô vui vẻ chạy tới.
Những ngang qua chỉ thoáng qua thu ánh mắt , tiếp tục vội vã chạy đến địa điểm học tập tiếp theo.
“Anh cả, đợi lâu ? Chúng thôi.” Giọng Cố Khê vui vẻ, “Hôm nay tan học sớm hơn một chút, lát nữa chúng cùng đón Chúc Chúc về nhà, thấy bố cùng đón, Chúc Chúc nhất định sẽ vui.”
Thẩm Minh Tranh “ừ” một tiếng, ánh mắt dừng khuôn mặt tươi của cô, kiềm chế dời tầm , để cô lên xe.
Vừa khỏi cổng trường, thì thấy Cố Viễn Chinh đang gần đó.
Anh đang ngó nghiêng về phía cổng trường, thấy đôi nam nữ đạp xe , mặt lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng về phía .
Thẩm Minh Tranh dừng xe, Cố Khê thò đầu , thấy Cố Viễn Chinh tới, cô nhảy xuống từ ghế xe đạp.
“Khê Khê.” Cố Viễn Chinh gọi, do dự một chút, với Thẩm Minh Tranh, “Đoàn trưởng Thẩm.”
Anh gọi là em rể, Cố Khê nhận là trai, gọi em rể, e rằng cả hai đều vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-235-full.html.]
Cố Khê lười sửa lời , Thẩm Minh Tranh bây giờ còn là Đoàn trưởng, thăng chức, đợi đến khi về phía Nam sẽ chính thức nhậm chức.
Tuy nhiên cần thiết với , cô thẳng vấn đề hỏi: “Anh đến hỏi chuyện Cố Viễn Huy ?”
Cố Viễn Chinh “ừ” một tiếng, cau mày hỏi: “Viễn Huy nó… gì em chứ?”
Thời gian , luôn bất an, lo lắng Cố Viễn Huy sẽ tổn thương Cố Khê và con trai, vì thực sự yên tâm, dám chuyện với nhà, đành tranh thủ lúc nghỉ ngơi đến xem .
Cố Khê : “Không , ngược là nó đ.á.n.h một trận.”
Cố Viễn Chinh: “…” Thật sự bất ngờ.
“Nó cấu kết với bọn buôn , bắt, nó thể ngoài nữa.” Cố Khê bình tĩnh , “Có lẽ sẽ xử bắn.”
Bất kể Cố Viễn Huy nghĩ gì, tại ngu xuẩn chọn hợp tác với bọn buôn , ngay từ khoảnh khắc nó chọn trốn khỏi nông trường, kết cục của nó định sẵn.
Sắc mặt Cố Viễn Chinh lập tức tái nhợt, thất thần đó.
Khác với Cố Khê, trong lòng , Cố Viễn Huy dù sai đường, vẫn là em trai ruột cùng lớn lên.
Cố Khê liếc một cái, nhanh đầu , : “Không việc gì nữa chúng đây, chúng còn đón con.”
Cố Viễn Chinh đó, ngẩn ngơ theo họ rời .
Một lúc lâu , bờ lưng thẳng tắp của sụp xuống, bước với những bước chân nặng nhọc.
Cố Khê xe đạp, đầu bóng dáng đang về hướng ngược với họ, cô áp trán lưng Thẩm Minh Tranh, gì.
Sau khi nhà trẻ tan học, hai vợ chồng cũng như những phụ khác, cổng nhà trẻ chờ con.
Nhìn thấy bố và hôm nay cùng đến đón, Thẩm Chúc Chúc vô cùng bất ngờ, đứa trẻ bình thường điềm tĩnh, yên lặng, lúc như một viên đạn nhỏ, lao về phía họ.
Giọng trẻ thơ vang lên: “Bố !”
Các cô giáo thấy cảnh , mỉm đồng cảm.
Thẩm Minh Tranh ôm lấy đứa trẻ đang lao đến, mặc cho con in một nụ hôn ướt át lên má , đứa bé nhoài qua, hôn lên má Cố Khê một cái.
Hai vợ chồng đồng thời mỉm , đón ánh hoàng hôn, cùng con về nhà.
Cuộc sống êm đềm, những ngày tháng của họ vẫn tiếp diễn.