Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 221

Cập nhật lúc: 2025-11-15 13:02:37
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thế là xong nha,” Trình Viên Viên rạng rỡ như ánh dương, “Sau chúng thư tiếp tục liên lạc.”

“Được, thư liên lạc.”

Sau khi hai họ , còn tiếng Trình Viên Viên nữa, khoang tàu dường như cũng bớt náo nhiệt hẳn.

Tuy nhiên, đợi đến khi bọn trẻ ngủ trưa dậy, mấy đứa cùng chơi chiếc xe nhỏ mà thanh niên trí thức nông trường tặng, khí trở nên sôi nổi.

Bọn trẻ chơi đùa, lớn thì trò chuyện.

Từ Hoài Sinh tò mò hỏi: “Chị cả, Kinh Thành trông như thế nào ạ? Có ai cũng giọng Kinh Thành, giống như giọng của rể cả và rể hai ?”

Cố Khê gật đầu, sơ qua về đường phố và một danh lam thắng cảnh ở Kinh Thành, nhưng cô cũng nhiều, cô quen thuộc với Kinh Thành của đời , còn Kinh Thành bây giờ thì rõ lắm.

“... Năm năm đó, chị cũng chẳng , chỉ loanh quanh gần nhà thôi.” Cô hai cô em gái , “Sau rảnh rỗi, chúng cùng dạo Kinh Thành nhé.”

Từ Nguyện Sinh, Từ Hoài Sinh gật đầu, đều tràn đầy kỳ vọng tương lai.

Hai chị em vẫn còn nhớ, khi tin tức khôi phục kỳ thi đại học đến, chị cả của họ tỏ bình tĩnh, dường như hề bất ngờ tin .

Đương nhiên, cũng thể là do nhà họ Thẩm với cô .

Điều khiến họ ngờ tới là chị cả bảo họ cùng thi đại học.

Chị cả và Hoài Sinh thì gì, cả hai đều là học sinh nghiệp cấp ba, việc tham gia kỳ thi đại học là chuyện đương nhiên. Từ Nguyện Sinh thì ngơ ngác, thật sự hiểu tại chị cả và em út thi đại học, mà cô cũng ?

Cô chỉ học hết cấp hai, hơn nữa lập gia đình sinh con, bao giờ nghĩ đến chuyện học đại học.

Cuối cùng, Cố Khê với họ: “Đương nhiên là chị ba chị em chúng cùng học đại học, trở thành sinh viên đại học, còn thể tiếp tục ở bên .”

Cô hy vọng hai cô em gái thể học đại học, trải nghiệm cuộc sống đại học, bằng cấp , và gây dựng sự nghiệp riêng của .

Dù chỉ bốn năm, bốn năm sẽ mỗi một nơi, cô vẫn hy vọng hai cô em gái thể ở bên cô lâu hơn một chút.

Thế là Từ Nguyện Sinh thuyết phục.

thể từ chối lời “ba chị em cùng học đại học”, họ là chị em, thì nên cùng học đại học.

Để tham gia kỳ thi đại học, trong một tháng đó, Từ Nguyện Sinh thật sự là “treo đầu tóc, đ.â.m đùi dùi” mà học, học ngày học đêm, học đến quên cả trời đất.

thông minh và học giỏi như chị cả, cũng nền tảng như em út nghiệp cấp ba, cùng họ thi đỗ trường đại học ở Kinh Thành, cô nỗ lực nhiều hơn nữa.

May mắn , tất cả trong nhà đều ủng hộ cô tham gia kỳ thi đại học.

Để cô yên tâm ôn tập, Hạng Trường Xuyên, Hạng Chiêu và Hạng Vận đều giúp đỡ trông con, việc nhà, ngoại trừ việc cho con bú, những việc khác cô cần lo lắng.

Ngoài , còn Cố Khê giảng giải cho cô, gạch đầu dòng những điểm quan trọng...

Tóm , cả gia đình đều đồng lòng vì cô tham gia kỳ thi đại học.

May mắn là mấy năm nay, cứ đến mùa đông rảnh rỗi, chị cô bắt cô học, giúp cô đặt nền móng, nên dù ôn tập căng thẳng như , cô cũng cảm thấy quá khó khăn, cứ thế mà vượt qua.

Điều khiến cô ngờ tới hơn nữa là cô thực sự nhận giấy báo trúng tuyển đại học.

Từ Nguyện Sinh nhớ thời gian đó, chỉ cảm thấy như đang mơ.

bước khỏi Từ Gia Thôn, thoát khỏi gia đình trọng nam khinh nữ của , những chị em nhất đời, và còn thêm những khác, những đều hết lòng ủng hộ cô.

Điều đáng tiếc duy nhất là điểm của cô như chị cả và em út, dù là trường đại học ở Kinh Thành, nhưng chỉ là một trường đại học bình thường, chuyên ngành thiết kế thời trang.

Tiếng tàu đến ga vang lên, tàu đều bận rộn khuân vác hành lý chuẩn xuống tàu.

Hạng Trường Xuyên dặn dò: “Lúc xuống tàu cẩn thận, gần Tết, về quê đông, ở ga tàu nhiều kẻ móc túi và bắt cóc trẻ em, chú ý.”

Họ đang dẫn theo hai đứa trẻ còn nhỏ, dễ trở thành mục tiêu.

Từ Nguyện Sinh xong, chút yên tâm, lấy địu địu con ở ngực, như sẽ sợ con cướp .

đầu dặn Hạng Chiêu: “Lát nữa xuống tàu, nắm tay Tiểu Vận cẩn thận, đừng để cướp mất em gái con.”

Hạng Chiêu nghiêm túc gật đầu, sang bé Thẩm Chúc Chúc đang ngoan ngoãn chờ lớn khuân hành lý, lo lắng : “Vậy em trai thì ạ? Có cần địu lên ạ?”

Cố Khê : “Không cần, dì bế Chúc Chúc là .”

Nghe , hai em Hạng Chiêu lo lắng cô, đề nghị: “Dì Cố, là để chú bế Chúc Chúc ạ, nhỡ Chúc Chúc cướp mất thì ?”

Chúc Chúc đáng yêu như , bọn buôn nhất định sẽ để mắt tới, họ em trai cướp .

Hạng Trường Xuyên cũng hỏi cần bế đứa bé , mặc dù Cố Khê thể chút sức lực, nhưng sức lực của phụ nữ dù lớn đến mấy thì cũng lớn đến ? Hơn nữa cô trông mảnh mai tinh tế, tạo cho ấn tượng là một phụ nữ yếu đuối cần che chở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-221.html.]

Thẩm Minh Tranh nhờ giúp đỡ chăm sóc chị dâu và cháu trai, cũng sợ lát nữa xuống tàu đông quá, cháu trai nhỏ xinh xắn đáng yêu sẽ bọn buôn để mắt tới mà cướp .

Cứ mỗi dịp Tết đến, ở những nơi đông như ga tàu, chuyện cướp trẻ em thường xuyên xảy , khó lòng phòng tránh.

Từ Nguyện Sinh, Từ Hoài Sinh xong đều nhịn , khiến ba chú cháu Hạng Trường Xuyên cảm thấy khó hiểu.

Hai chị em rõ sức lực của Cố Khê lớn đến mức nào, chuyện mấy năm khi họ đến đơn vị, chị cả ga đón họ, đ.á.n.h tàn phế kẻ buôn cướp trẻ con, họ vẫn còn nhớ rõ. lúc đó Hạng Trường Xuyên và họ hàng của đến đơn vị, chuyện , nên họ nghi ngờ cũng trách .

“Thật sự cần.” Cố Khê , cảm ơn ý của , cô cảm thấy tự bế con trai sẽ yên tâm hơn.

Từ Nguyện Sinh cũng theo: “Cứ giao cho chị .”

Thẩm Chúc Chúc đến kéo tay : “Mẹ mà.”

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực của còn lớn hơn cả bố, vì bé cũng khỏe, đây là di truyền từ cô.

Lúc với bé như , Thẩm Chúc Chúc nhớ vẻ mặt của bố lúc đó khá kỳ lạ, hình như chút ghen tị.

Tàu đến ga, Cố Khê một tay bế con trai, một tay xách hành lý, mở đường phía , tiếp theo là Từ Nguyện Sinh mang theo con, bên cạnh là Từ Hoài Sinh bảo vệ cô và đứa bé, đó là hai em Hạng Chiêu, Hạng Vận nắm tay để khỏi lạc, cuối cùng là Hạng Trường Xuyên xách hành lý.

Người xuống tàu đông, đều tắc nghẽn ở lối , chen chúc .

Cố Khê dựa sức mạnh phi thường, cứ thế như Rẽ Biển Đỏ, dẫn xuống tàu thuận lợi.

Xuống tàu , xung quanh vẫn đông đúc, xa, đông như biển.

Nơi đông dễ xảy chuyện bất ngờ, phía xảy chuyện gì, vang lên một trận ồn ào, nhưng ảnh hưởng đến bước chân của .

Khó khăn lắm mới chen khỏi đám đông, Cố Khê ngẩng đầu lên, thấy Phùng Mẫn và Thẩm Minh Vinh đang chờ ở phía .

Bên cạnh hai còn một cặp vợ chồng ăn mặc tề chỉnh, gương mặt phong sương, đang đỡ , lo lắng quanh, phía còn hai lính cần vụ mặc quân phục theo, là cùng đến đón .

“Mẹ, Minh Vinh...”

Cố Khê mừng rỡ kêu lên, tăng tốc chạy tới.

Hạng Trường Xuyên thấy cặp vợ chồng , mở to mắt, cũng xúc động kêu lên: “Bố, ...” Anh sang với Từ Nguyện Sinh và cháu trai cháu gái: “Nguyện Sinh, đó là bố ! Tiểu Chiêu, Tiểu Vận, ông bà đến đón chúng .”

Hạng Chiêu và Hạng Vận cũng trở nên phấn khích.

Một nhóm nhanh chóng chạy về phía bên đó.

Nghe thấy tiếng gọi, Phùng Mẫn và những khác cũng đỡ chạy tới, giống như tất cả những bạn bè đoàn tụ ở ga tàu, vui mừng ôm chầm lấy .

Cố Khê đến mặt Phùng Mẫn, quăng hành lý trong tay xuống, ôm con trai, ôm Phùng Mẫn một cái.

Thẩm Chúc Chúc kẹt giữa và bà nội, lặng lẽ thở dài, sang gọi bà nội đang một tay ôm: “Bà nội~~”

Phùng Mẫn đang Cố Khê ôm một cách nhiệt tình, vui mừng, thấy cháu trai gọi , lòng càng thêm ấm áp.

Bà cũng ôm Cố Khê, đón lấy đứa bé trong lòng cô, trong lòng vô cùng xúc động: “Ôi chao, Chúc Chúc của bà, lớn thế , còn nhận bà nội nữa, bà nội vui lắm!”

Thẩm Chúc Chúc nghiêm túc : “Nhận chứ ạ, ảnh, bố cho con xem ảnh ông bà nội, và cả chú nữa.”

Phùng Mẫn cháu trai ngoan ngoãn đáng yêu, trái tim bà thực sự yêu thương tả nổi, nếu đây là cháu trai, dáng vẻ , thật sự sẽ tưởng là một cô bé.

Ngay cả các cô bé cũng hiếm ai xinh xắn như bé, đặc biệt là mái tóc cắt kiểu “tóc em gái” đen nhánh mềm mại, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt to tròn, là tan chảy cả lòng.

Ôi chao, đây là cháu trai, rõ ràng là “cháu gái” mà!

Tâm nguyện nuôi một cô bé của Phùng Mẫn bỗng chốc cháu trai thỏa mãn.

Là cháu trai cũng , dù cháu trai lớn lên giống nó, xinh như , coi như nuôi một cô bé, dắt ngoài, ai thể phân biệt đây là bé trai bé gái?

Thẩm Minh Vinh bên cạnh sốt ruột thôi, nhảy cẫng lên: “Chị Khê, còn em nữa! Chúc Chúc, chú là chú Minh Vinh đây!”

Cố Khê sang Thẩm Minh Vinh, thiếu niên mười sáu tuổi, dáng cao ráo, giống trai , vẻ tuấn tú đặc trưng của tuổi thiếu niên, khoác chiếc áo khoác màu lạc đà mùa đông, đó toát lên vẻ sáng sủa, sạch sẽ của một thiếu niên lãng tử buồn phiền.

Khi lên, Cố Khê dường như thấy bé mười tuổi ngày xưa.

“Minh Vinh, lớn thế !” Cố Khê vui vẻ , cũng ôm một cái.

Ngược Thẩm Minh Vinh chút ngượng ngùng, hì hì: “Chị Khê, em lớn , chị thể ôm em như hồi nhỏ nữa , thì cả sẽ giận đấy.”

Hồi nhỏ thì gì, giờ lớn thế , tiện để lớn là phụ nữ ôm nữa.

Cố Khê bật , nhón chân xoa đầu , Thẩm Minh Vinh cũng hợp tác cúi xuống, miệng ngừng líu lo.

“Chị Khê, chị Khê, cuối cùng cũng về , em nhớ lắm, lúc nào cũng đến thăm , nhưng bố cho em , cứ đến kỳ nghỉ là họ ném em quân doanh ngoại ô... Chị Khê, chị vẫn đổi gì cả, vẫn trẻ trung xinh như . Chúc Chúc nhà lớn lên thật giống chị, con trai giống , giống mới xinh , hơn là giống cả, cả bằng chị...”

Loading...