Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-11-15 10:55:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sao chuyện thế ?” nàng sợ hãi phẫn nộ , “Những kẻ đó thật quá độc ác, lương tâm ch.ó gặm hết …”

Sống trong làng từ nhỏ, từng thấy sự đời, khó tránh khỏi tính cách ngây thơ, chuyện lớn nhất nàng từng gặp trong đời là nhị tỷ ép gả cho thằng ngốc. Nàng bao giờ , bên ngoài đáng sợ đến .

Cố Khê ôm lấy nàng, “Phải, đúng là đáng sợ, các em đều cẩn thận, đừng dễ dàng tin lạ, gặp nguy hiểm thì mau chạy.”

Tính cách hai cô em đều đơn thuần, lớn lên ở thôn quê, từng thấy sự đen tối của xã hội, nàng cũng lo lắng cho các em, hy vọng kiếp các em sẽ bình an vô sự.

Từ Nguyện Sinh hỏi: “Tỷ phu tối nay về, là giải quyết chuyện ?”

“Phải.”

“Hy vọng tỷ phu thể tóm hết những kẻ xa đó, giải cứu những bắt cóc!” Từ Hoài Sinh siết chặt nắm tay .

Nói một lát, Từ Nguyện Sinh đột nhiên ánh mắt ngưng , tiến sát về phía Cố Khê, phát hiện cổ nàng một vết xước sưng đỏ, hỏi: “Đại tỷ, cổ tỷ đỏ thế?”

Cố Khê đưa tay sờ sờ, “Chậc” một tiếng, nhíu mày : “Chắc là cành cây quẹt .”

Nàng chỉ là sức lực lớn hơn chút thôi, chứ lính đặc nhiệm với thủ nhanh nhẹn, trong rừng cây tối tăm, khó tránh khỏi cành cây quẹt .

Hai chị em Từ Nguyện Sinh xong, bắt đầu lo lắng, vội vàng lấy t.h.u.ố.c bôi cho nàng.

Bản nàng để ý, nhưng hai cô em quan tâm, sợ bôi t.h.u.ố.c sẽ khiến nàng khó chịu ngày mai.

“Ngoài cổ , còn chỗ nào nữa ?” Từ Nguyện Sinh bôi t.h.u.ố.c cho nàng hỏi.

Cố Khê : “Chị cũng , cảm thấy hình như chỗ nào cũng khó chịu.”

Hôm nay xem như là bôn ba cả ngày ở bên ngoài, hề nghỉ ngơi, lượng vận động vượt mức cho phép, cơ thể quả thực mệt mỏi, thể gọi là thoải mái .

Từ Nguyện Sinh bảo nàng cởi áo khoác ngoài , chỉ mặc đồ lót, phát hiện cánh tay, vai và các chỗ khác của nàng đều vết xước, tuy rách da chảy máu, nhưng bắt đầu ửng đỏ sưng tấy.

Da nàng trắng, chỉ cần chút vết thương, trông thấy ghê , khiến khó chịu.

Hai cô em cẩn thận từng li từng tí bôi t.h.u.ố.c cho nàng, thấy nàng nhe răng nhếch mép, nàng cũng đang đau.

“Đại tỷ, chú ý hơn.” Từ Nguyện Sinh lẩm bẩm, “Tỷ luôn như , chuyện gì cũng tự chịu đựng, dù đau cũng , thể như thế ?”

Cố Khê đáp: “Ôi chao, , chị sẽ chú ý mà!”

“Nhất định chú ý, chịu đựng, ?”

“Biết ! Biết !”

Sau khi bôi t.h.u.ố.c xong, Cố Khê về phòng ngủ.

Nàng quả thực mệt , cố gắng an ủi xong hai cô em, thì chút chống đỡ nổi nữa.

Về phòng, nàng rúc trong chăn, thậm chí còn kịp nghĩ nhiều, nhanh chìm giấc ngủ sâu.

Cố Khê ngủ một mạch đến gần trưa, cuối cùng cũng tỉnh .

Lúc tỉnh dậy, đầu óc chút mơ hồ, mất một lúc lâu mới tỉnh táo hẳn.

Từ Nguyện Sinh lo lắng, thấy nàng cuối cùng cũng tỉnh, hỏi: “Đại tỷ, chỗ nào thoải mái ?”

Ngủ lâu như , thật sự lo lắng cơ thể nàng chỗ nào khỏe .

“Ừm…” Cố Khê rửa mặt , “Rất mệt, cứ như chạy marathon , với ngủ lâu quá, đầu óc cũng choáng váng, cần từ từ tĩnh dưỡng.”

Tình trạng giống như là quá mệt mỏi.

Từ Nguyện Sinh xong thở phào nhẹ nhõm, “Ngủ nhiều cũng , hôm qua tỷ vất vả .”

Ra ngoài từ sáng sớm, mãi đến nửa đêm mới về, cơ thể bằng sắt cũng chịu nổi, huống hồ giữa chừng còn cứu , chạy trong rừng cây…

Từ Nguyện Sinh lo lắng cơ thể chị chịu nổi, sợ nàng sẽ bệnh.

May mắn , quan sát một lúc, thấy nàng ngoại trừ tinh thần lắm – lẽ là do ngủ quá nhiều, thì những thứ khác đều , các vết trầy xước khi bôi t.h.u.ố.c cũng còn đỏ và sưng nhiều nữa.

Cố Khê dậy quá muộn, thấy sắp đến trưa, dứt khoát gộp bữa sáng và bữa trưa ăn luôn một thể.

Hôm nay chỉ các nàng ở nhà ăn cơm, Từ Hoài Sinh ăn ở trường, Thẩm Minh Tranh về.

Cố Khê hỏi: “Tỷ phu vẫn về ?”

“Không thấy .” Từ Nguyện Sinh lắc đầu, “ xe đạp gửi về , là đồng chí Chu gửi đến sáng nay.”

“Tiểu Chu ?”

“Không, vẻ bận, khi gửi xe đạp đến thì vội vàng rời .”

Đến quân khu lâu như , Từ Nguyện Sinh cũng một vài quy tắc, cái gì nên hỏi thì đừng hỏi, đừng thăm dò chuyện của quân đội.

Cố Khê đành thôi, chuyển sang kể chuyện bệnh viện thăm Trình Viên Viên hôm qua, đến cô thanh niên trí thức bạo hành gia đình.

“… Bạo hành gia đình chỉ nào và vô , nếu gặp đàn ông vũ phu, tuyệt đối tha thứ, cũng mềm lòng, dũng cảm đ.á.n.h trả , đó ly hôn!” Nàng giáo d.ụ.c cô em gái như thế.

Ngoại tình, bạo hành gia đình, đều là những chuyện thể tha thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-191.html.]

Từ Nguyện Sinh : “Điều đó là đương nhiên, bạo hành gia đình tuyệt đối thể tha thứ.”

Tính cách nàng nóng nảy, thể chịu đựng chuyện như thế nhất, nếu dám đ.á.n.h nàng, nàng tuyệt đối sẽ trả thù một cách tàn nhẫn, ngay cả cha ruột nàng còn dám tính kế, huống hồ là ngoài.

Cố Khê xong an ủi, Nguyện Sinh thì cần lo lắng, nhưng cô em út thì ngược đáng lo.

Tính cách Từ Hoài Sinh nuôi dưỡng chút ngây thơ mềm yếu, vẫn cần chú ý nhiều hơn, dạy dỗ nàng nhiều hơn mới .

Ăn cơm trưa xong, Cố Khê về ngủ trưa, chủ yếu là ngủ quá nhiều , mới tỉnh dậy lâu, thật sự ngủ .

Nàng bắt đầu lo lắng cho Phương Tuệ Hoa, bây giờ thế nào .

Cố Khê nghĩ, nên đến đồn công an thị trấn thăm cô một chút .

“Đại tỷ, tỷ đừng thì hơn.” Từ Nguyện Sinh hạ giọng, “Lỡ như ở thị trấn tai mắt của những băng nhóm tội phạm đó đang theo dõi, tỷ cứ thế mà qua, chúng để ý ?”

Nếu những kẻ đó là đại tỷ cứu Phương Tuệ Hoa, chúng trả thù ?

Theo như chị nàng , nếu như Tam thúc Khâu bán thịt ở chợ đen cũng là kẻ buôn , thì chắc chắn vẫn còn tai mắt khác.

Chị nàng thường xuyên đến chợ đen mua thịt, ít từng gặp nàng, nếu nàng xuất hiện ở đồn công an lúc , dễ nghi ngờ.

Phòng bệnh hơn chữa bệnh, cẩn thận vẫn là nhất.

Cố Khê đương nhiên đạo lý , nhưng nghĩ đến dáng vẻ suy sụp của Phương Tuệ Hoa ngày hôm qua, khó tránh khỏi chút lo lắng.

“Nếu tỷ lo lắng, em sẽ giúp tỷ đến đồn công an thị trấn xem .” Từ Nguyện Sinh , “Dù em từng đến chỗ Tam thúc Khâu mua thịt, những kẻ đó từng thấy em.”

Cố Khê thể để nàng mạo hiểm, “Thôi thôi, chúng đều , tin rằng cấp sẽ sắp xếp thỏa, chúng cứ chờ tin tức là .”

Tuy nhiên, cho đến tối, vẫn thấy Thẩm Minh Tranh trở về.

Cố Khê đoán, lẽ khi cứu bên đó còn phát hiện gì khác, nên vẫn tiếp tục bận rộn một thời gian, nếu thể nhân cơ hội đ.á.n.h sập bộ băng nhóm tội phạm, thì cũng .

Chỉ hy vọng chuyến Thẩm Minh Tranh thuận lợi, đừng xảy chuyện gì mới .

Mặc dù Cố Khê trải qua một đêm kinh hồn bạt vía, nhưng khu gia binh bên vẫn diễn gần như bình thường, cuộc sống trôi qua yên bình.

Mấy ngày trôi qua, Thẩm Minh Tranh vẫn trở về.

Nói với bên ngoài là nhiệm vụ, ngay cả chuyện Cố Khê về muộn đêm hôm đó, cũng nhiều .

Ngày , Tiểu Chu đến tìm Cố Khê tìm nàng.

Khi nàng đến cổng doanh trại, thấy Phương Tuệ Hoa đang ở đó, nàng vô cùng kinh ngạc.

“Phương Tuệ Hoa!” Cố Khê vội vàng bước tới, đ.á.n.h giá cô hỏi, “Cô chứ?”

Phương Tuệ Hoa thấy nàng, vẻ mặt căng thẳng giãn nhiều, theo bản năng tiến gần nàng, mặt nở nụ , “Cái đó, , hôm nay đến đây, chỉ là cảm ơn cô…”

Trong lúc chuyện, cô nhịn về phía Cố Khê.

Đêm hôm đó trời quá tối, chỉ ánh đèn pin, rõ, bây giờ là ban ngày, phát hiện cứu còn xinh hơn trong tưởng tượng, ở đó, như tiên nữ .

Đời từng thấy cô gái nào xinh đến thế.

Cố Khê khỏi bật , hỏi thăm xong của quân đội đưa Phương Tuệ Hoa đến đây, vì cô đến cảm ơn Cố Khê.

Những ngày , cô đều ở đồn công an thị trấn, chờ đợi tin tức.

Còn những phụ nữ giải cứu, đưa đến bệnh viện huyện để điều trị, do cảnh sát huyện tiếp quản.

Cố Khê hỏi chiến sĩ đưa Phương Tuệ Hoa đến, buổi chiều sẽ đưa cô , liền dẫn cô đăng ký, đó đưa về nhà.

Dọc đường , Phương Tuệ Hoa sát theo Cố Khê, thể thấy sự phụ thuộc của cô nàng.

Đến khu gia binh, khi gặp , Cố Khê đều giới thiệu như thế : “Cô là bạn , đặc biệt đến thăm .”

Mọi nghĩ nhiều, thiện chào hỏi.

Cố Khê đưa Phương Tuệ Hoa về nhà.

Từ Nguyện Sinh thấy tiếng động , thấy chị dẫn một nữ đồng chí trẻ tuổi về, chút nghi hoặc, đợi đến khi tên là Phương Tuệ Hoa, trong lòng hiểu, nhiệt tình tiếp đãi cô , pha cho cô một cốc sữa mạch nha.

Phương Tuệ Hoa thái độ nhiệt tình của các nàng cho chút thụ sủng nhược kinh.

Cố Khê kéo Phương Tuệ Hoa xuống, hỏi: “Mấy ngày nay cô sống thế nào?”

“Rất .” Phương Tuệ Hoa ôm cốc sữa mạch nha, chút bối rối, “Ban đầu đến tìm cô, nhưng thị trấn hình như chuyện gì đó, bảo …” Cô do dự một chút, nhỏ, “Hình như thị trấn mật thám, họ đang truy bắt mật thám.”

Cố Khê ngây , đó nhíu mày, còn lôi cả mật thám?

Chẳng lẽ thị trấn chỉ những băng nhóm tội phạm đó ẩn nấp, mà còn cả mật thám ẩn nấp? Không là để thăm dò tin tức quân đội chứ? Hay là trấn áp tội phạm , khéo lôi cả mật thám?

Nghĩ như , nàng liền hiểu tại Thẩm Minh Tranh mấy ngày nay về, Phương Tuệ Hoa cũng giữ ở đồn công an, thể rời .

Lúc dân trong nước nhạy cảm với mật thám, ngay cả Từ Nguyện Sinh cũng kìm hít một lạnh, đó cảnh giác hẳn lên, hồi tưởng khi chợ thị trấn mua đồ, gặp nào kỳ lạ , những đó là mật thám .

Cố Khê sáng suốt hỏi thêm nhiều, chuyển sang hỏi: “Khi nào cô thể về nhà?”

Loading...