Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-11-14 17:48:52
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cách mấy chục năm, lá thư của họ, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, chua xót, kiếp khi cô c.h.ế.t, họ sống ?

cuối cùng họ thoát khỏi cái làng đó, thoát khỏi phận?

Đọc xong thư, cô tiếp tục lật xem đồ trong bưu kiện.

Đây là bưu kiện lớn nhất cô nhận trong mấy năm gần đây, bên trong thực gì đáng giá, đều là sơn hào đặc sản chỉ ở quê, còn hoa quả sấy khô, khoai lang sấy khô, măng khô, dưa muối, dưa chuột muối và rau dại khô do họ tự phơi, những thứ bảo quản , đến mùa đông khi thiếu rau sẽ ích, phong phú thêm bữa ăn.

Ngoài , còn hai bộ quần áo, giày vải do em gái thứ hai .

Một bộ cho cô, một bộ cho Phùng Mẫn, cảm ơn Phùng Mẫn năm đó nhờ vợ đội trưởng chăm sóc hai chị em họ.

Lần họ gửi khá nhiều đồ, cũng là cô gửi một ít qua bên Phùng Mẫn.

Cố Khê cất đồ đạc cẩn thận từng món, quyết định ngày mai sẽ gửi hết đến nhà họ Thẩm.

Trước đây các em gái cũng gửi cho cô một ít đặc sản quê, phần lớn đều để nhà Cố, thêm món ăn cho Cố gia.

Mỗi khi như , Cố Viễn Huy sẽ ăn chê bai đồ quê, miệng tha, món rau mùi tanh bùn, trong nhà thiếu tiền mua rau, hiếm lạ gì đồ bên đó gửi tới, đỡ nhà họ nghèo đến xin xỏ bám víu.

Những khác cũng cảnh cáo cô nhất là cắt đứt liên lạc với bên nhà họ Từ, gia đình họ tuyệt đối dây dưa với những quê mùa bán con gái đó.

Năm đó để giữ Cố Viễn Tương Cố gia, vợ chồng Cố Mậu Văn thương lượng với nhà họ Từ, đưa cho nhà họ Từ một khoản tiền, nhà họ Từ cam đoan sẽ đến phiền nữa.

Cố Viễn Huy cảm thấy nhà họ Từ là bán con gái, vô cùng ghét bộ mặt tham lam của vợ chồng nhà họ Từ, kéo theo việc cảm thấy Cố Khê cặp vợ chồng đó nuôi lớn chắc chắn cũng .

Giờ nhớ những chuyện , Cố Khê thể bình thản.

Đã chê thì đừng ăn, cô cũng sẽ ngốc nghếch nữa, nghĩ rằng họ là một nhà, cần so đo quá nhiều.

Làm , vẫn nên so đo một chút.

Nhớ sự náo nhiệt của Cố gia hai ngày nay, cô quyết định vẫn tiếp tục so đo , dù cô coi Cố gia là xa lạ, nhưng trong mắt đời, cô là con gái Cố gia, huyết thống là thứ thể cắt đứt .

Đã , thì cứ dùng cách của mà sống với họ, chỉ cần họ chịu đựng .

**

Hoàng hôn buông xuống, những tan sở lượt về nhà.

Người về nhà là Cố Viễn Chinh.

Sau một ngày ủ , vết rách ở khóe môi và vết bầm tím cằm càng rõ ràng hơn, đánh.

Ngày hôm đó, hễ ai gặp Cố Viễn Chinh cũng hỏi thăm vết thương mặt .

Người nhà họ Cố đều sĩ diện, Cố Viễn Chinh cũng ngại với khác là em gái trong nhà đánh, chỉ thể qua loa là cẩn thận va , còn những đó tin , cũng còn cách nào.

Đợi Cố Viễn Tương cơm xong, vẫn thấy vợ chồng Cố Mậu Văn về.

Trước đây giờ , lẽ về nhà, và chuẩn ăn cơm.

Cố Viễn Tương với Cố Viễn Chinh đang giúp bày bát đũa: “Anh hai, bố vẫn về?”

“Có lẽ đến bệnh viện .” Cố Viễn Chinh đoán.

Cố Viễn Tương chút lo lắng, “Lưng bố chứ?” Rồi áy náy , “Nếu để giúp em khiêng tủ, bố cũng sẽ sái lưng.”

Cố Viễn Chinh gì.

Hắn hiểu ý Cố Viễn Tương, vòng vo là để than phiền, nếu Cố Khê phát điên đập phá phòng họ, bố họ cũng sẽ sái lưng khi giúp khiêng tủ, thủ phạm là Cố Khê.

Nếu là đây, sẽ tức giận vì những gì Cố Khê , mặc dù Cố gia truyền thống đ.á.n.h con, cũng thói quen đ.á.n.h em gái, nhưng ít nhiều vẫn sẽ trách mắng một trận, bắt cô cúi đầu nhận , dám phạm nữa mới thôi.

Đối với cô em gái nửa đường về , quen phớt lờ cô hơn, chỉ cần cô phạm .

Tuy nhiên, sự náo loạn của Cố Khê mấy ngày nay, sáng nay Cố Khê về những chuyện ở quê, khiến đột nhiên chút mơ hồ.

Họ sai ?

Tuy Cố Viễn Tương là em gái chung sống mười lăm năm, nhưng Cố Khê cũng là… em gái.

Đáng tiếc dù nhận sai lầm cũng vô dụng .

Cố Khê quá dứt khoát, cô động thủ đ.á.n.h hề do dự, cứ như họ còn là của cô nữa, cô buông bỏ.

Trên đời chuyện gì cũng thể bù đắp, giống như gương vỡ thể lành, dù dán cũng sẽ vết nứt.

lúc Cố Viễn Chinh tâm trạng phức tạp, thì thấy Cố Khê từ lầu xuống.

đến bàn ăn, tự lấy bát múc cơm, xuống ăn.

“Khê Khê.” Cố Viễn Tương , “Bố vẫn về mà.”

Cố gia khá nhiều quy tắc, bình thường việc gì, đều đợi cha về mới cùng ăn cơm, trừ khi thời gian thực sự muộn.

Bây giờ thời gian muộn, họ thể đợi thêm một lát.

Cố Khê ăn : “ đói , các đợi thì cứ đợi, đợi.”

“Cái … cái lắm ?” Cố Viễn Tương dám chọc cô , lắp bắp , “Mẹ chắc là đưa bố đến bệnh viện xem vết thương ở lưng, sức khỏe bố thế nào, chúng đợi họ thì hơn…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-15.html.]

Cố Khê nhíu mày, ngẩng đầu , bình tĩnh : “ bệnh đau dày, ăn đúng giờ sẽ đau.”

“À?”

Không chỉ Cố Viễn Chinh hai ngây , ngay cả Cố Viễn Huy đang rón rén ở cầu thang dám gần cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Đau dày?

Cố Viễn Chinh hỏi: “Sao cô đau dày? Có nặng ?”

“Cũng tạm, c.h.ế.t .” Cố Khê chút bận tâm, chỉ cần c.h.ế.t thì là gì. “Ăn đúng giờ thì . Trước đây ở quê lương thực nhiều, là con gái, ăn no, luôn đói, đói nhiều thì tự nhiên mắc bệnh đau dày.”

nhẹ nhàng, nhưng Cố Viễn Chinh thể thật sự coi là nghiêm trọng.

Đột nhiên, nhớ mấy , nhà việc nên ăn cơm muộn, sắc mặt Cố Khê khó coi, thỉnh thoảng ôm bụng.

Vì cô , họ cũng quan tâm chuyện , cứ thế bỏ qua.

Lần , ai gì nữa.

Cố Viễn Chinh ngẩn đó, trong lòng chút chua xót.

Cố Khê để ý đến họ, ăn xong vứt bát đũa đó, trực tiếp về phòng.

Không lâu , vợ chồng Cố Mậu Văn cuối cùng cũng về.

Hai từ bệnh viện về, cầm theo t.h.u.ố.c bác sĩ kê.

Sắc mặt Cố Mậu Văn còn khó coi hơn lúc sáng , bước cửa, lưng còng xuống.

Giang Huệ Quân cằn nhằn: “Lưng ông thương nặng như , còn cố tỏ mạnh mẽ, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi, phép ngoài nữa.”

Cố Mậu Văn đồng ý, cũng dám đùa giỡn với sức khỏe của .

Hôm nay họp cả ngày, cứ cứng đờ, dám lơ là, đúng là tuyết càng thêm sương, lưng suýt chút nữa phế luôn, trong lòng cũng chút sợ hãi.

Hắn tự thấy còn trẻ, còn thể tiếp tục phấn đấu, mắc bệnh đau lưng, dẫn đến nghỉ hưu sớm.

Vì lưng thực sự đau quá, tâm trạng Cố Mậu Văn cũng , lúc ăn cơm, Cố Khê ăn xong từ lâu, đợi họ cùng ăn, cảm thấy cô gia giáo, tự nhiên một trận tức giận.

Giang Huệ Quân khuyên nhủ: “Ông cẩn thận một chút, đừng tức giận đến mức ngã như hôm nay, tự chịu khổ.”

Cố Mậu Văn: “…” Càng tức giận hơn.

Cố Viễn Chinh cha đang tức giận, cùng với tuy đang khuyên nhủ, nhưng ít nhiều cũng chút vui, : “Cố Khê bệnh đau dày, cô ăn đúng giờ, nếu sẽ đau.”

Hai vợ chồng đều ngẩn .

Nhanh chóng Cố Mậu Văn vẻ mặt quan tâm: “Nó là một cô gái trẻ, là lãnh đạo vì nước vì dân gì đó, chẳng lẽ còn chuyện quốc gia đại sự nào cần nó ngày đêm lo lắng, lo lắng đến mức đau dày?”

Cố Viễn Chinh thấy chút khó chịu, : “Nghe đây ở quê đói mà .”

Lời , hai vợ chồng đều im lặng.

**

Trời nhanh chóng tối.

Tinh thần Cố Khê , chuẩn lên giường ngủ, tiếng gõ cửa, mở cửa xem, phát hiện là Giang Huệ Quân.

Giang Huệ Quân nặn một nụ , bưng một cốc mạch nhũ tinh, giọng điệu hòa nhã: “Khê Khê, pha cho con một cốc mạch nhũ tinh. Mẹ con lâu chuyện, chuyện với con một lát.”

Cố Khê : “Không gì để , con ngủ .”

Thấy cô sắp đóng cửa, Giang Huệ Quân đưa tay đặt lên cánh cửa, “Khê Khê!”

Cố Khê kéo tay bà , kiên quyết đóng cửa.

Giang Huệ Quân vội vàng, một chuyện mà đây bà sẽ bao giờ , cố chen , : “Mẹ Viễn Chinh , con đau dày, nặng ? Sao đây con với bọn ?”

Trong giọng khỏi chút oán trách, cô , họ ?

Đứa trẻ luôn như , quá yên lặng trầm mặc, lấy lòng khác, thực sự thể trách họ sẽ bỏ qua cô .

Cố Khê gật đầu, “ , đây là con ngốc, nghĩ đến việc với , nên giờ con .”

Giang Huệ Quân há miệng, gì.

Nếu là Cố Viễn Tương, lúc sẽ chu đáo bày tỏ, họ lo lắng, sẽ nũng với họ, khiến vui vẻ cảm thấy yên tâm.

Sự đối lập giữa hai cô con gái thực sự quá mạnh mẽ.

Người nũng, lấy lòng, vĩnh viễn là thiên vị, còn trầm lặng, nhẫn nhịn, thì sẽ bỏ qua.

Sắc mặt Giang Huệ Quân trở nên chút gượng gạo.

tự nhiên dời ánh mắt , đưa chiếc cốc trong tay qua, giọng điệu dịu dàng: “Dạ dày con , uống chút mạch nhũ tinh bồi bổ, uống nhiều , đừng tiết kiệm.”

Mạch nhũ tinh là thứ trong thời đại , là thực phẩm bổ dưỡng, thể dùng để bồi bổ cơ thể.

Gia đình như Cố gia thiếu tiền, trong nhà cũng luôn sẵn mạch nhũ tinh, bình thường việc gì mấy đứa trẻ trong nhà cũng tự pha uống, hoặc dùng để đãi khách.

đây là đầu tiên, Giang Huệ Quân đích pha xong, bưng đến cho cô.

Loading...