Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-11-15 06:51:51
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến khu gia đình, Cố Khê chia tay họ ở ngã tư, thẳng về nhà.
Về đến nhà, cô thấy Thẩm Minh Tranh vẫn về.
Cố Khê quần áo , bếp đun nước, tự nấu cho một bát mì trứng cà chua.
Đợi cô ăn xong mì, Thẩm Minh Tranh vẫn về, cô cũng quen , sách một lúc ánh đèn, tắm, lên giường ngủ.
Giữa đêm khuya, Thẩm Minh Tranh mang theo lạnh trở về.
Anh xuống, Cố Khê tỉnh dậy, hỏi: “Anh cả, ăn cơm ?”
“Ăn .” Anh ôm cô lòng, hôn lên khuôn mặt ủ ấm trong chăn của cô, “Ngày mai cần tiêm nữa ?”
“Không cần nữa, em khỏi .” Cố Khê , “À, cả, ngày mai em thăm Trương Vãn Hà.”
“Sao ?”
“Hôm nay em gặp cô ở bệnh viện, cô trẹo chân.”
Rồi cô kể cho chuyện xảy ở đoàn văn công hôm nay, những chuyện lớn nhỏ như , cô đều kể cho , đó là một cách giao tiếp giữa vợ chồng, cô thích với khác, nhưng thích với .
Thẩm Minh Tranh lặng lẽ lắng , cho đến khi giọng cô ngày càng nhỏ , dần dần chìm giấc ngủ, ôm cô chặt hơn lòng, cũng ngủ .
Thời tiết ngày càng lạnh, các gia đình đều bắt đầu tích trữ lương thực cho mùa đông.
Bộ ba thể thiếu cho mùa đông là khoai tây, củ cải, cải thảo, nhà nào cũng tích trữ, thể nhờ hậu cần bộ đội giúp chở về, chuyển xuống hầm đất để. Họ còn tích trữ cả khoai lang, nướng khoai lang mùa đông là một việc hạnh phúc, là thứ thể thiếu trong mùa đông.
Cố Khê còn chợ trấn mua thêm bí đỏ, bí đao, vân vân, thấy trứng gà bán, cũng mua một giỏ.
Thấy hầm đất chất đầy lương thực, thỏa mãn cơn thèm tích trữ của cô.
Lúc , bên Bắc Kinh gửi bưu phẩm đến cho họ, trong bưu phẩm mấy bộ đồ đông mới tinh, đều là cho Cố Khê, còn áo len và quần len giữ ấm.
Cố Khê xem xét đồ trong bưu phẩm, lòng thấy ấm áp, cô cũng gửi những chiếc áo len cô đan trong thời gian cho Phùng Mẫn và họ, cùng với một đặc sản địa phương ở đây.
Ngày hôm , Cố Khê nhận bưu phẩm gửi từ thôn Từ Gia.
Trong bưu phẩm đồ khô quê, còn đồ đông mà em gái Từ Nguyện Sinh cho cô, cùng với hai lá thư, một lá do em gái thứ hai Từ Nguyện Sinh , một lá do em gái út Từ Hoài Sinh .
Khi xong thư, Cố Khê tức đến đỏ mặt, trong nhà, cái vẻ cố gắng kìm nén cơn giận đó, khiến lo lắng cô sẽ tức đến phát bệnh.
“Sao ?” Thẩm Minh Tranh kéo cô , xoa xoa gáy cô, “Đừng giận, cho sức khỏe.”
Cố Khê kìm nén cơn giận : “Từ… Từ Đại Quý và Hà Quế Hoa gả em gái thứ hai của em cho một tên ngốc ở huyện, đòi nhà tám trăm tệ tiền sính lễ.”
Nói đến đây, cô liền giận thể kiềm chế.
Thẩm Minh Tranh hiểu , Từ Đại Quý và Hà Quế Hoa là cha nuôi của Cố Khê ở quê, năm xưa Cố Khê bế nhầm, sống quê mười lăm năm, cặp vợ chồng nuôi dưỡng cô, nhưng xem cô như con gái, từ khi cô bắt cô việc nhà, còn cho cô ăn no.
Anh thật sự cảm tình gì với cặp vợ chồng , chỉ vì họ ngu , trọng nam khinh nữ, mà còn vì tất cả những gì họ với Cố Khê, thể gọi là hành hạ trẻ em.
Cố Khê : “Chuyện là em gái út lén với em.”
Từ Nguyện Sinh rõ ràng với cô chuyện , hề nhắc đến trong thư, lẽ cũng cảm thấy gì đáng . Theo cô bé thấy, chị cả về nhà cha ruột, bây giờ kết hôn , gia đình riêng của , nên quản chuyện của các cô bé nữa.
Chị cả bỏ tiền cho các cô bé học, khiến cô bé cảm thấy nợ chị cả nhiều, đành lòng lấy chuyện của phiền cô.
em gái út Từ Hoài Sinh sợ chị gái thứ hai cha vì tiền sính lễ mà ép gả cho tên ngốc, hy sinh hạnh phúc cả đời, cô bé lén nhét một lá thư bưu phẩm, kể cho cô chuyện .
Cố Khê đưa lá thư của em gái út cho xem.
Từ Hoài Sinh năm nay mười bốn tuổi, mới chỉ học mấy năm, chữ xiêu vẹo, thật sự , may mà vẫn thể nhận , Thẩm Minh Tranh xong thư của cô bé, sang hỏi cô: “Em nghĩ ?”
Cố Khê cúi mắt, lạnh giọng : “Với tính cách của Nguyện Sinh, nó chắc chắn sẽ đồng ý, cũng sẽ lời họ, chỉ sợ những khác trong nhà họ Từ cùng ép nó gả.”
Nhà họ Từ ở đó là một họ lớn, là một tông tộc, trong cả xã, họ hàng thích quanh co đều là nhà.
Như cả mặt lẫn mặt , mặt là khá đoàn kết, dễ bắt nạt; mặt là, vì lợi ích, dù những chuyện là sai, cũng thể đồng lòng hy sinh một , đôi khi ngay cả công an cũng thể quản .
Cho dù tính tình Từ Nguyện Sinh cứng rắn, dám phản kháng, nhưng nếu Từ Đại Quý và họ vì tiền sính lễ, cùng với những khác trong nhà họ Từ cùng ép cô bé gả cho tên ngốc, hoặc cho cô bé uống t.h.u.ố.c chuyện gạo thành cơm…
Tóm là khó phòng .
Từ Nguyện Sinh chỉ là một cô gái bình thường, sức khỏe như cô, đến lúc đó trốn cũng thoát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-106.html.]
Cố Khê cuối cùng cũng nhịn : “Không , em gọi điện thoại hỏi xem.”
Cô gọi điện thoại đến xã thôn Từ Gia, xác nhận chuyện , hỏi xem tình hình thế nào.
Thẩm Minh Tranh cùng cô đến phòng thông tin.
Nữ binh trong phòng thông tin thấy hai vợ chồng vội vàng đến, còn tưởng xảy chuyện gì, vội vàng gọi điện thoại cho họ.
Thời đại gọi điện thoại khá phiền phức, gọi , còn đợi xã phát thanh thông báo cho đó, đợi đến gọi , tại chỗ chờ.
Xã thôn Từ Gia.
Vợ của đội trưởng đại đội, Điền Xảo Liên thấy tiếng phát thanh, điện thoại tìm , còn chút nghi ngờ, vội vã chạy đến văn phòng xã.
Điện thoại kết nối, bên truyền đến một giọng méo mó.
“Dì Điền, con là Cố Khê, chị của Nguyện Sinh, Hoài Sinh.”
Điền Xảo Liên giật , ngạc nhiên : “Là Khê Khê , con gọi điện thoại tới? Có chuyện gì ?”
Tiền điện thoại thời đắt, Cố Khê cũng dài dòng, liền hỏi về chuyện Từ Nguyện Sinh ép gả cho tên ngốc, là thật .
“Chuyện … dì cũng , nhưng Nguyện Sinh đồng ý.” Điền Xảo Liên thở dài, “Con yên tâm, con bé Nguyện Sinh là đứa yếu đuối, nó chịu, cũng ai ép nó. Bây giờ là xã hội mới, hôn nhân tự do, cha cũng thể tùy tiện can thiệp chuyện hôn nhân của con cái.”
Nói thì là , nhưng Điền Xảo Liên trong lòng cũng dám chắc nhà Từ Đại Quý vì tám trăm tệ tiền sính lễ mà chuyện gì đê tiện .
Việc cặp vợ chồng Từ Đại Quý trọng nam khinh nữ, bà thấy rõ trong những năm qua.
Chuyện ở quê khá phổ biến, con gái đều coi là đồ bỏ , là nha đầu đáng tiền, khi lấy chồng, đều bóc lột hết mức, đến tuổi thì trực tiếp gả , cũng quan tâm họ gả , chỉ cần lấy tiền sính lễ là .
Loại yêu thương con gái thì hiếm gặp hơn.
Cố Khê hít một sâu, kìm giọng : “Dì Điền, phiền dì giúp con nhắn với Nguyện Sinh một tiếng, bảo nó mai đúng giờ gọi cho con, con hỏi thăm tình hình nó.” Ngừng một chút, cô bổ sung, “Dì đừng để khác , bảo Nguyện Sinh tự qua.”
Điền Xảo Liên đương nhiên đồng ý, : “Dì sẽ nhắn với Nguyện Sinh, sẽ để họ .”
Bà hiểu ý Cố Khê, sợ nhà họ Từ Cố Khê quan tâm chuyện , sợ Cố Khê sẽ can thiệp, cho Từ Nguyện Sinh liên lạc với cô.
Kết thúc cuộc điện thoại , Điền Xảo Liên khỏi thở dài.
Về đến nhà, đội trưởng Từ hỏi vợ: “Ai gọi điện thoại tìm bà?”
Ông thắc mắc, Tết nhất gì, đặc biệt gọi điện thoại tìm vợ ? Sẽ xảy chuyện gì chứ?
Điền Xảo Liên cũng giấu ông, kể cho ông chuyện Cố Khê gọi điện thoại tìm bà.
Đội trưởng Từ ngạc nhiên: “Từ Khê chuyện ? Còn đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi?”
“Cái gì mà Từ Khê, đổi họ lâu , gọi là Cố Khê.” Điền Xảo Liên lườm ông một cái, “Cha ruột của là Bắc Kinh, cặp vợ chồng Từ Đại Quý.”
Năm xưa khi Cố Khê còn tên là Từ Khê, Phùng Mẫn đưa , còn cô là phúc, ngờ cứu quý nhân ở Bắc Kinh, còn quý nhân quý mến, nhận nuôi cô.
Lúc đó Phùng Mẫn cho nhà họ Từ một khoản tiền lớn, nhà họ Từ dứt khoát buông tay, hề chút luyến tiếc nào.
Tuy nỡ cô con gái lớn chăm chỉ, nhưng một khoản tiền lớn như , còn nhiều hơn cả tiền bán con gái, họ đều vui lòng “bán”.
Ai ngờ hai tháng , tin đồn Cố Khê bế nhầm.
Cha ruột của cô cũng là Bắc Kinh, trong nhà còn là cán bộ, lẽ là một cô gái thành phố ăn lương thực thương phẩm, lưu lạc về nông thôn, từ nhỏ đến lớn hết việc, bữa đói bữa no, cuộc sống khổ mệt, so với đứa con ruột nhà họ Từ lớn lên sung sướng ở Bắc Kinh, thật sự đáng thương.
Vì chuyện quá kịch tính, dân quê từng thấy qua, bàn tán xôn xao mấy năm liền.
Bây giờ rảnh rỗi chuyện, vẫn thỉnh thoảng nhắc đến Cố Khê, nào cũng cô bây giờ thế nào, sống sung sướng ở nhà cha ruột , còn đứa con ruột nhà họ Từ cũng về, vẫn ở nhà cha nuôi, chắc là coi thường cha quê .
Mọi ghen tị với vận may của vợ chồng Từ Đại Quý, Phùng Mẫn năm đó đưa Cố Khê , cho nhà họ Từ một khoản tiền, chuyện bế nhầm, nhà họ Cố để Cố Viễn Tương về bên cha ruột quê, cũng cho nhà họ Từ một khoản tiền, coi như mua đứt mối quan hệ .
Có hai khoản tiền , nhà họ Từ những năm nay sống khá , còn xây nhà mới.
Vợ chồng Điền Xảo Liên vì mối quan hệ với Phùng Mẫn, cũng ít nhiều quan tâm đến Cố Khê.
Năm xưa khi Cố Khê rời , nhờ Điền Xảo Liên giúp đỡ trông nom hai đứa em gái, tiền sẽ cố gắng gửi tiền về, là cho hai đứa em gái học, để nhà họ Từ lấy tiền .
Điền Xảo Liên và Phùng Mẫn là chị em họ xa, bà từng Phùng Mẫn giúp đỡ, nể mặt Phùng Mẫn, đương nhiên đồng ý.
Vài tháng , Cố Khê quả nhiên gửi tiền về.
Cô chỉ gửi tiền cho hai đứa em gái học, mà còn thường xuyên gửi đồ đạc cho Điền Xảo Liên, chu đáo, Điền Xảo Liên cũng tiện lấy đồ của , đối với hai chị em Từ Nguyện Sinh quan tâm riêng, việc hai chị em Từ Nguyện Sinh thể học, cũng là do bà hết sức thúc đẩy, dù đây cũng là điều Cố Khê mong .