Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-11-15 06:50:43
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Vãn Hà , im lặng một lúc, chút lo lắng hỏi: “Có nặng lắm ?”
“Không , chị nhẹ mà.” Giọng Cố Khê bình tĩnh và tự nhiên, vững vàng, “Chị gầy quá, thể ăn nhiều thêm một chút.”
Thật cô thích những cô gái chút da thịt hơn, hy vọng khi dưỡng bệnh xong, cô thể mập lên một chút, như mới khỏe mạnh.
Kiếp cô sống cho thật , da thịt một chút sẽ khỏe mạnh hơn.
Cái kiểu hình xương xẩu gì đó, trông quá ốm yếu, cô theo đuổi.
“Thật, thật ?” Mặt Trương Vãn Hà hiểu đỏ lên, chỉ cảm thấy cánh tay Cố Khê đang ôm lực, thật sự mang cảm giác an , hơn nữa cô thơm, là mùi bồ kết pha lẫn hương hoa, sảng khoái.
Cô ngờ Cố Khê bế, chút buồn : “ nhảy múa, cũng thể quá béo, cần giữ dáng.”
Cố Khê : “Vậy hả? chị cũng ăn uống đầy đủ, ăn no mới sức mà nhảy.”
Hai cô gái đoàn văn công phía họ ngơ ngác, thấy Cố Khê bế vững vàng, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng.
Cô gái thoạt xinh yếu ớt như , thể dễ dàng bế một trưởng thành.
Trương Vãn Hà trông vẻ gầy, nhưng vì cô là nhảy múa, thực cơ bắp chân săn chắc, cân nặng hề nhẹ, họ thể dễ dàng bế một cô gái như cô .
Không chỉ hai cô gái ngẩn , ngay cả khi Cố Khê đưa Trương Vãn Hà đến gặp nhân viên y tế, các y tá cũng ngơ ngác.
Mấy ngày nay, Cố Khê ngày nào cũng đến truyền dịch, cho họ ấn tượng là cô yếu đuối mềm mại, đặc biệt là khi cô ho dữ dội, cái vẻ mong manh yếu ớt, tự thương xót đó, đều cảm thấy cô yếu đuối như Lâm trong sách.
Ai ngờ Lâm bỗng chốc biến thành Đại Lực Sĩ nhổ cây dương, vững vàng bế một cô gái thương ở chân đến, mà hề thở dốc một nào.
Cố Khê giao cho bác sĩ xong, rời mà ở bên cạnh.
Sau Tết Trung thu, Trương Vãn Hà mang quà đến thăm cô hai , cô còn mời Trương Vãn Hà ăn cơm, cứ thế qua , hai cũng coi như là bạn bè.
Bây giờ bạn bè thương, gặp ở đây, cô đương nhiên quan tâm một chút.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Trương Vãn Hà, xác nhận chân cô thương dây chằng, cần nghỉ ngơi một thời gian.
Trương Vãn Hà trông buồn bã, nhưng cũng còn cách nào.
Đợi bác sĩ xử lý xong vết thương ở chân cho cô , Cố Khê hỏi: “Vãn Hà, vết thương của chị là ? À, những thương đưa đến lúc nãy, cũng là ở đoàn văn công của các chị ?”
Trương Vãn Hà : “ , hôm nay chúng diễn tập, do cơ sở vật chất sân khấu xuống cấp, dẫn đến sập, mấy thương, cũng trẹo chân.”
Đây coi như là một t.a.i n.ạ.n nghiêm trọng, hiện tại tâm trạng đều tệ.
Cố Khê an ủi một cách khô khan, hỏi: “Chị lát nữa về bằng cách nào? Chị về ký túc xá đoàn văn công ?”
Chân Trương Vãn Hà thể , cũng thể chỉ dựa hai nữ đồng chí dìu như lúc nãy, tránh để vết thương nặng thêm.
“Bộ đội xe chở đến, sẽ xe về.” Trương Vãn Hà , “Lát nữa sẽ về chỗ chú cả, thời gian sẽ ở nhà chú cả.”
Nghe , Cố Khê yên tâm.
Về nhà Lữ trưởng Trương thì sẽ chăm sóc, cô cũng thể yên tâm dưỡng thương, hơn ở ký túc xá.
Đến lượt Trương Vãn Hà quan tâm hỏi: “Cố Khê cô bệnh? Cũng cho một tiếng.”
“Chỉ là cảm mạo thôi mà, với chị gì? Để chị qua thăm , lây cho chị ?” Cố Khê để ý, “Với truyền dịch xong hôm nay là khỏi , cần qua nữa.”
Trương Vãn Hà khỏi trêu chọc: “Cô khỏi , đến lượt thương, chúng cũng coi như là chị em đồng cảnh ngộ.”
Vì những thương của đoàn văn công vẫn đang cấp cứu, Trương Vãn Hà và những khác đều lo lắng, vội về, đều ở bệnh viện chờ đợi.
Cho đến khi xác nhận họ , qua cơn nguy kịch, họ mới yên tâm.
Bên đoàn văn công cử ở trông nom những thương trong bệnh viện, tiên cho Trương Vãn Hà và những khác về nghỉ ngơi.
Cố Khê , liền trực tiếp bế Trương Vãn Hà lên, đưa cô xe.
Cô một cách tự nhiên, nhưng những khác đến ngây , cứ thế ngơ ngác một nữ đồng chí gầy gò bế Trương Vãn Hà cao hơn một khúc lên xe.
Đưa lên xe, Cố Khê vẫy tay với Trương Vãn Hà đang trong xe, : “Vãn Hà, về nhà dưỡng thương cho nhé, lát nữa bảo bế chị lên lầu đến nhà Lữ trưởng Trương, đừng để chân chạm đất, rảnh sẽ qua thăm chị nha.”
Trương Vãn Hà nở nụ : “ , cô cần bận tâm.”
Được cô gái xinh như quan tâm, ngoài sự ấm lòng, khó tránh khỏi một cảm giác tội khó tả.
Trên đường về, hai cô gái đoàn văn công cùng cô cuối cùng cũng nhịn .
Một cô gái hỏi: “Vãn Hà, cô gái tên Cố Khê là ai ? Là của chị ? Cô xinh quá, chị rủ cô đoàn văn công?”
Cô gái khác : “Hơn nữa cô khỏe thật đấy.”
Lời khiến trong xe đều đồng tình.
Quả thật là khỏe.
Nhìn cô bế nhẹ nhàng như , thật sự thể trông mặt mà bắt hình dong, sự tương phản quá lớn, khiến họ ấn tượng sâu sắc.
“À, cô kết hôn ?” Một nam đồng chí trong đoàn văn công nhịn hỏi, vẻ mặt đầy mong đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-105.html.]
Những khác liền đang tính toán gì, khỏi huýt sáo trêu chọc .
đây cũng là chuyện thường tình, nữ đồng chí xinh và xuất sắc đương nhiên sẽ nam đồng chí theo đuổi, nhanh chân lên.
Trương Vãn Hà : “Người kết hôn lâu , chồng cô là Đoàn trưởng Thẩm.” Cô liếc nam đồng chí đoàn văn công, thầm bĩu môi, xứng với Cố Khê.
Cho dù Cố Khê kết hôn, cũng đừng mơ tưởng.
Đoàn trưởng Thẩm?
Có hỏi: “Đoàn trưởng Thẩm nào?”
Trương Vãn Hà bình tĩnh : “Chính là Đoàn trưởng Thẩm Minh Tranh của lữ đoàn một.”
“…”
Nghe , khỏi ngạc nhiên Trương Vãn Hà.
Nếu họ nhớ lầm, đây Trương Vãn Hà từng thích Đoàn trưởng Thẩm, còn nhờ chú cả là lữ trưởng giúp giới thiệu ? Sau Đoàn trưởng Thẩm hôn thê, cô đương nhiên từ bỏ, nhưng cô thể thản nhiên kết bạn với vợ Đoàn trưởng Thẩm, hai vẻ thiết ?
Chuyện là từ khi nào? Cô thật sự thấy ngại ngùng chút nào ?
Trương Vãn Hà cần cũng những đang nghĩ gì, khỏi hừ một tiếng, ngẩng cằm lên, kiêu hãnh : “Sao hả? Chẳng lẽ vì một đàn ông mà từ bỏ một bạn xuất sắc ? Cố Khê là một bạn , thích cô , ngay cả Đoàn trưởng Thẩm cũng thể ngăn cản và cô trở thành bạn bè!”
Ban đầu cô cũng vì vẻ ngoài xinh của Cố Khê mà giới thiệu cô đoàn văn công, tiếp xúc thấy Cố Khê là , kết bạn với cô thật sự tuyệt.
Chuyện liên quan gì đến Thẩm Minh Tranh.
Lời thật sự phóng khoáng, hai cô gái đoàn văn công bên cạnh cũng thấy thoải mái, nữ đồng chí bọn họ kết bạn, liên quan gì đến mấy nam đồng chí .
“Vãn Hà đúng!”
“Chính xác, nữ đồng chí chúng kết bạn, cần xem sắc mặt của mấy nam đồng chí các .”
“…”
Nam đồng chí các nữ đồng chí đồng loạt lên án vẻ mặt vô tội, thật sự chẳng gì cả, cứ như thể chuyện gì thất đức ?
Vì những thương của đoàn văn công đưa đến, Quý Nhã bận rộn lâu, dẫn đến giờ tan trễ hơn một chút.
Đợi cô xong việc, qua giờ tan từ lâu.
Đang định tìm Cố Khê, ngang qua một phòng nghỉ, thấy các y tá tụm chuyện gì đó, họ nhắc đến Cố Khê, cô vội hỏi: “Các cô gì ? Khê Khê nhà ?”
Các y tá : “Đồng chí Cố , chúng chỉ đang là đồng chí Cố khỏe.”
“ , bác sĩ Quý cô thấy , cái vẻ cô bế nữ đồng chí của đoàn văn công tìm bác sĩ , thật sự yên tâm.”
“Cô là một nữ đồng chí gầy yếu, ngờ thể bế nữ đồng chí cao hơn mà vẫn vững vàng như , hình như chẳng tốn chút sức lực nào.”
Quý Nhã xong, cuối cùng cũng hiểu họ đang chuyện gì.
Cô khỏi bật , : “Sức của Khê Khê đúng là lớn, hồi một sản phụ trong khu gia đình xảy chuyện, cũng là cô đưa đến trạm y tế đấy.”
“Bác sĩ Quý là đồng chí Kiều đưa đến hồi tháng chín ?”
“Chính là cô .”
Các y tá đều lộ vẻ kinh ngạc.
Bây giờ ấn tượng của họ về Cố Khê thể là đổi hết đến khác, thật sự sâu sắc.
Quý Nhã chào hỏi họ một tiếng, cùng Cố Khê rời khỏi bệnh viện.
Cô đạp xe, chở Cố Khê về doanh trại, tiên đến nhà trẻ đón Cố Đoàn Đoàn.
Cố Đoàn Đoàn vẫn về nhà, chắc là ba cô bé cũng đang bận.
Không ngờ hôm nay là và cô ruột cùng đến đón , cô bé vui mừng khôn xiết, lập tức nhào về phía Cố Khê, “Cô ơi, cô cũng đến đón con ạ?”
Cố Khê nhảy xuống yên xe, đỡ lấy cô bé, ôm xoay một vòng, chọc cho cô bé khúc khích.
“ , hôm nay cô và con cùng đến đón con, vui ?”
Cố Đoàn Đoàn ôm lấy cô, to: “Vui ạ!” Rồi hỏi, “Cô ơi, bệnh của cô khỏi ? Có thể chơi với con ạ?”
Vì Cố Khê bệnh, cô bé lâu đến nhà cô chơi, cho thỏ ăn nữa.
“Khỏi , ngày mai con thể qua cho thỏ ăn.”
“Tuyệt vời~~”
Quý Nhã với cô giáo đưa Cố Đoàn Đoàn : “Hôm nay đến muộn một chút, cảm ơn cô chăm sóc Đoàn Đoàn.”
Cô giáo cặp cô cháu đang ôm xoay vòng bên , khỏi bật , chào tạm biệt họ.
Vì tính chất công việc của Quý Nhã, đôi khi bệnh viện sự cố đột xuất, giờ tan sẽ muộn hơn, các giáo viên cũng quen , tình hình của bác sĩ Quý, nếu đến giờ mà ai đến đón con, họ cũng sẽ đích đưa trẻ về khu gia đình.
Chào tạm biệt cô giáo, Cố Khê bế Cố Đoàn Đoàn trong lòng, ở yên xe, Quý Nhã đạp xe, chở cả hai cùng về khu gia đình.