Trọn Kiếp Cùng Người - Ngoại truyện 2-2
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:36:00
Lượt xem: 31
Người duy nhất có liên hệ với Lương Quốc Công chỉ có Chu Ngạn bỏ nhà chạy tới nương tựa Thái Thịnh phủ.
Gần đây nàng thường xuyên nằm mơ, dường như còn có một nàng khác ở cùng thời gian và không gian, theo bước chân Chu Ngạn đến U Châu.
Thời gian trôi nhanh trong chớp mắt, đã ba năm trôi qua.
Chu bá bá vẫn là một cửu phẩm Ti Gián không có tiếng tăm gì ở phủ Chiêm Sự, bá mẫu là một người quản lý việc nhà rất giỏi, bà ấy thường than thở giá cả ở kinh thành quá cao, ngay cả củi đốt cũng đắt đỏ.
Tần Kiệm biết rằng bổng lộc của bá bá không cao.
Nhưng bá mẫu vẫn cố gắng hết sức bồi dưỡng nàng.
Các loại vải vóc nàng luyện thêu thùa cũng như y phục nàng mặc đều được làm từ những chất liệu tốt nhất.
Trong ba năm này, nàng giống như tiểu thư khuê các bình thường, rất ít khi ra ngoài.
Bá mẫu và Lý ma ma nói, Kiệm Kiệm đã lớn, nữ tử khuê các không nên xuất đầu lộ diện, cứ yên tâm ở trong nhà.
Đợi tiểu tử kia trở về, bọn họ sẽ thành thân.
Trái tim Tần Kiệm giống như nai con chạy loạn.
Nàng đã ba năm không gặp tiểu tử kia
Những lá thư chưa từng đứt đoạn, đôi khi một tháng một lá thư, đôi khi là hai ba tháng một lá.
Không có ngoại lệ, lần nào cũng đều gửi về cho nàng mấy thứ đồ chơi nhỏ tinh xảo.
Từ những con búp bê mà các tiểu nữ hài yêu thích cho đến bây giờ là trâm cài tóc và phấn son ...
Chu Ngạn dường như đang dần dần đối xử với nàng như một cô nương trưởng thành.
Tần Kiệm cố ý dùng riêng một cái rương cất giữ những món đồ chơi nhỏ mà Chu Ngạn gửi về cho nàng.
Khi không có việc gì làm, nàng lại cầm từng cái một lên ngắm nhìn, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Lại một năm nữa trôi qua, nàng đã sắp đến tuổi cập kê.
Một buổi tối tháng ba, Chu Ngạn cuối cùng cũng trở về sau năm năm xa nhà.
Hắn không trở về một mình mà đi cùng với một nữ tử và một nhóm binh lính tuỳ tùng.
Nữ tử thoạt nhìn khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người cao ráo, dung mạo xinh đẹp, những người kia gọi nàng ấy là đại tiểu thư.
Chu bá bá và Chu bá mẫu lấy lễ tiếp đón.
Nàng ấy là tôn nữ ruột thịt của Lương Quốc Công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tron-kiep-cung-nguoi/ngoai-truyen-2-2.html.]
Khi Lương đại tiểu thư đến, trên người mặc áo choàng đỏ, cưỡi ngựa đen bốn vó trắng.
Dung mạo nàng ấy rất xinh đẹp, mái tóc đen dài, nụ cười rạng rỡ, tự nhiên hào phóng.
Chu Ngạn cũng đang cưỡi ngựa cao kề bên, không gì có thể so sánh được.
Chu Ngạn đã khác với năm năm trước, hắn cao lớn hơn, dáng người thẳng tắp, giống như cây tùng xanh trên vách núi.
Dung mạo hắn lại không thay đổi gì nhiều, đôi lông mày đen nhánh anh tuấn, đôi mắt sâu, mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi mím lại, tao nhã vô song.
Khoảnh khắc Chu bá mẫu nhìn thấy hắn, hai mắt bà ấy đỏ hoe, ôm lấy hắn khóc lóc nức nở.
Chu Ngạn vỗ sau lưng bà ấy, mỉm cười nhẹ nhàng an ủi.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn chung quanh, dừng lại ở Tần Kiệm vẫn đang yên lặng, dịu dàng ở bên cạnh..
Tần Kiệm mười lăm tuổi, lông mày lá liễu, đôi mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, chóp mũi trong chốc lát đỏ bừng lên, có vẻ hoảng sợ.
Người một nhà đoàn tụ sôi nổi, bá bá và bá mẫu nói không hết chuyện, vui vẻ dặn dò bọn hạ nhân chuẩn bị yến tiệc.
Trong phòng trò chuyện, mọi người mới biết hiện tại Chu Ngạn đã là một phó tướng dưới quyền Lương Quốc Công, rất được trọng dụng.
Lần này hắn về thăm người thân, mười ngày nữa sẽ phải trở về biên thành.
Dứt lời, không ai ngờ Chu Ngạn đột nhiên đứng dậy, hành đại lễ với Chu phụ thân và Chu mẫu.
"Phụ thân, mẫu thân, trước khi quay lại biên thành, con muốn thành thân với Tần Kiệm, xin nhờ hai vị trưởng bối làm chủ lo liệu hôn lễ."
Tần Kiệm đứng ở bên cạnh, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, bối rối, vội vàng cúi đầu.
Bởi vì thời gian eo hẹp gấp rút, hôn lễ được ấn định vào ngày thứ năm, tổ chức đơn giản, không long trọng lắm.
Nhưng ngay buổi tối Chu Ngạn vừa trở về nhà, trong đêm khuya vắng người, hắn lẻn vào phòng của Tần Kiệm.
Sắc trời đã tối, ánh đèn yếu ớt, Tần Kiệm ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn bước tới, nàng lui lại.
Mãi cho đến khi lùi đến bên cạnh giường, không còn chỗ nào để lùi được nữa, nàng mới lấy hết can đảm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, đầy ý cười của hắn.
Nàng lo lắng nói: "A Ngạn ca ca."
Chu Ngạn đi tới ngồi ở mép giường, kéo nàng lại, ôm nàng vào lòng, ngồi lên đùi mình.
Tần Kiệm kêu lên, lông mi dài run rẩy, mặt đỏ bừng, giọng nói yếu ớt, run rẩy.
"A Ngạn ca ca..."
Chu Ngạn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.