Trọn Kiếp Cùng Người - Ngoại truyện 1-11
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:34:32
Lượt xem: 45
Minh Đức năm thứ tám, Chu Ngạn mang về một hài tử.
Nữ hài chỉ mới bảy tuổi, gầy gò nhỏ bé, có đôi mắt to, cũng rất xinh đẹp.
Hắn biết Kiệm Kiệm chắc chắn sẽ rất thích.
Chu Ngạn và Tần Kiệm có thêm một Chu Thời nhỏ.
Một nhà ba người cuối cùng cũng được viên mãn.
Trái tim vốn trăm ngàn lỗ thủng đã được lấp đầy hoàn toàn, Chu Ngạn hài lòng giống như một người nam nhân bình thường tới không thể bình thường hơn.
Tâm trí đã ổn định, mọi thứ khác dường như trở nên không còn quan trọng nữa.
Vào năm Minh Đức thứ mười hai, sức khỏe của hoàng đế trở nên tồi tệ.
Tần Kiệm muốn đưa Chu Thời về Tiền Đường, nhưng Chu Ngạn biết chuyện này là không thể..
Đã đến lúc, c.h.é.m g.i.ế.c tìm đường thoát thân hay để người khác tới c.h.é.m giết?
Nghĩa tử hắn coi trọng nhất tìm tới, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
Nếu không có Tần Kiệm, không bị ràng buộc, hắn nhất định sẽ đi con đường này.
Trong tay hắn vẫn còn một vương bài.
Với sức mạnh và địa vị hiện tại của hắn, sẽ có cơ hội chiến thắng.
Nhưng vị đại thái giám quyền thế ngập trời lại do dự.
Như Kiệm Kiệm đã nói, Tiêu Cẩn Du là một vị minh quân.
Không dễ gì mới trời yên biển lặng.
Nhưng việc này có liên quan gì tới một thái giám như hắn?
Thái tử căm ghét thái giám quyền thế, nếu như cậu ta đăng cơ nhất định sẽ đề cao nội các, đàn áp thái giám.
Phản hay không phản chỉ nằm trong một suy nghĩ.
Nhưng Tiêu Cẩn Du cũng không phải người bình thường.
Một người không có gốc rễ, cho dù có leo cao đến đâu, dù có quyền lực đến mấy cũng không thể vượt qua được sức mạnh của hoàng đế.
Nên liều mạng một phen hay chọn cách an toàn để bảo vệ Tần Kiệm và Chu Thời.
Tiêu Cẩn Du bệnh nặng.
Gọi hắn vào cung yết kiến.
Lẽ ra hắn không nên đi, sự tình đã đến nước này, tiến cung có lẽ là một con đường chết.
Nhưng Tiêu Cẩn Du rất hiểu hắn.
Hắn ta nói với thái tử: “Hắn sẽ đến. Xuân Hoa phu nhân vẫn còn đang ở kinh thành, hắn không dám đánh cược.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tron-kiep-cung-nguoi/ngoai-truyen-1-11.html.]
Hắn ta đã sớm biết Tần Kiệm được đưa về kinh, Chu Ngạn chắc chắn sẽ thua.
Tiêu Cẩn Du cho đám người kia lui ra, nói với Chu Yan: "Trường An, tình nghĩa quân thần lâu nay, trẫm thả ngươi và Tần Kiệm rời đi, ngươi thấy thế nào?"
Hắn ta gọi Trường An chứ không phải Chu Ngạn.
Thiên tử cũng học được cách biểu lộ tình cảm, Chu Ngạn cười nói: “Bệ hạ biết rất rõ, thần không thể thoát nổi.”
Tiêu Cẩn Du vốn bị bệnh tật hành hạ lâu ngày, trên khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi: “Nhưng trẫm có thể cam đoan Tần Kiệm sẽ thoát được.”
Một câu nói này kết thúc tất cả.
Ngày đó hắn lừa gạt Tần Kiệm rời kinh, nàng thực sự đã nổi lên nghi hoặc.
Chu Ngạn đưa mật chỉ của Tiêu Cẩn Du cho nàng, dỗ dành nàng lên xe ngựa.
Trước khi chia tay, nàng đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn, ánh mắt bình tĩnh: “Ta đợi chàng, chàng đã hứa rồi, nhất định phải trở về tìm ta.”
Chu Ngạn đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn, tiến tới hôn lên thái dương của nàng.
"Được rồi, phu nhân yên tâm."
Tần Kiệm mang Chu Thời ra đi.
Một tháng sau, trong kinh đổ tuyết lớn.
Trong hoàng cung, quân chủ trẻ tuổi mặc long bào, mặt mày thâm trầm.
Chiếu định tội sớm đã chiếu cáo thiên hạ.
Bây giờ ban bố bảy tử tội của thái giám Chu Ngạn.
Đời này của hắn, trên tay đã nhuốm vô số m.á.u tươi, chỉ cần hoàng đế bằng lòng, sẽ có rất nhiều, rất nhiều tội danh.
Bên ngoài cung điện, tuyết lớn đầy trời, bao phủ thế gian một lớp áo bạc.
Bọn thị vệ hành hình ở một bên chờ đợi, khuôn mặt nghiêm nghị.
Trước khi chết, Chu Ngạn đã gặp Vệ Cách.
Hắn cởi áo khoác bên ngoài đưa cho nàng ấy.
"Đừng nói cho Kiệm Kiệm biết, nàng sẽ khóc."
Điểm hoa đăng, c.h.ế.t không toàn thây.
Chu Ngạn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tuyết rơi vào trong mắt hắn, lạnh buốt như băng.
Hắn mỉm cười, ánh mắt nhìn về phương xa, nhớ lại khuôn mặt dịu dàng của Tần Kiệm, ánh mắt cũng dần dịu lại.
Ta mong nàng biết được cả đời này của ta vốn dĩ bị xiềng xích trong bùn lầy bẩn thỉu, nhưng nhờ có nàng, ta mới có thể nhìn thấy bầu trời xanh, gột rửa hết bụi bặm.
Không thiệt thòi. không oán trách, không hối tiếc.
Nhưng nếu có kiếp sau...
Nếu có kiếp sau, mong hai ta chỉ là đôi én trước sảnh đường, mong một đoạn kết viên mãn..