Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:12:47
Lượt xem: 43

Ta giấu kỹ vào trong ngực, không dám lấy ra chia cho Tiểu Nhã tỷ tỷ.

 

Bởi vì Chu Ngạn dường như không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta, cũng bởi vì hắn là thái giám.

 

Tiểu Nhã tỷ tỷ rất ghét thái giám.

 

Lần thứ hai ta gặp hắn là vào mùa đông, hôm đó đến phiên ta nghỉ ngơi, nằm ngủ ở trong phòng.

 

Chúng ta ở tại Đại Thông Khố, mười người ngủ một phòng.

 

Thời tiết rất lạnh, chăn nệm không đủ ấm, ta ngủ vô cùng khó chịu.

 

Bởi vì vết nứt trên tay rất đau còn ngứa ngày, bị ta cào chảy m.á.u chảy mủ rơi đầy chăn mền.

 

Sau đó, trong lúc ta đang mơ mơ màng màng, có người bước vào phòng.

 

Mãi đến khi người đó đứng ở cạnh giường, ta mới phát hiện ra, mắt nhắm mắt mở, nói: "Tiểu Nhã tỷ tỷ?"

 

Người đến lại là Chu Ngạn.

 

Cũng coi là tâm hữu linh tê, hắn đến đưa cao dược trị nứt da cho ta.

 

Ta vui vẻ nói: “A Ngạn ca ca, ngươi tới thật đúng lúc, tay ta sắp ngứa c.h.ế.t rồi.”

 

Dứt lời, ta vội vàng nhận lấy cao dược trị nứt da.

 

Vừa đưa tay ra đã bị hắn nắm lấy.

 

Bàn tay ta đã đông cứng thành củ cải, sưng tấy, đỏ rực, lở loét đầy mủ, m.á.u thịt bầm tím vì bị siết chặt.

 

Trong mắt Chu Ngạn ẩn chứa những cảm xúc ta không thể hiểu được, đôi mắt tràn đầy sương lạnh, ngưng tụ thành băng, lạnh lùng thấu xương.

 

Nhưng ta không quan tâm đến, sốt ruột thúc giục hắn: “A Ngạn ca ca, nhanh đưa cho ta.”

 

Hắn mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó lôi hai cánh tay ta từ trong chăn ra ngoài

 

“Đừng cử động,” Hắn nói.

 

Năm đó tôi mười ba tuổi, nằm ở trên giường, quấn chăn bông, chỉ để lộ ra hai cánh tay thon thả.

 

Hắn ngồi xổm người xuống, mở lọ cao dược nứt da ra, cẩn thận bôi từng chút một lên trên miệng vết thương.

 

Ta ngứa ngáy tới ruột gan như bị cào xé, thứ cao dược mát lạnh này tỏa ra mùi thơm của lá bạc hà xộc vào chóp mũi, khiến ta cảm thấy thư giãn đến kỳ lạ.

 

Ta nheo mắt, vô cùng hưởng thụ, đôi mắt cong lên: "A Ngạn ca ca, thật là thoải mái."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tron-kiep-cung-nguoi/chuong-7.html.]

Hắn liếc nhìn ta, chậm rãi nhếch khóe miệng lên: “Vừa ngớ ngẩn vừa ngốc nghếch.”

 

Giọng nói vẫn hoàn toàn là vẻ ghét bỏ giống như trước đây, nhưng lại dường như không giống.

 

Chu Ngạn đã thay đổi rất nhiều, lúc trước hắn mắng ta, là tâm tính thiếu niên ngang ngược, coi thường.

 

Bây giờ hắn mắng ta, lại có chút đau lòng và thương xót.

 

Ta sững sờ một lúc rồi bất ngờ rơi nước mắt.

 

Hắn cũng sửng sốt: “Sao ngươi lại khóc?”

 

Ta nức nở nói: “Đã rất lâu rồi ta không nghe thấy ngươi mắng ta.”

 

Hắn im lặng: "Trước kia ta rất hay mắng ngươi sao?”

 

"Đúng vậy, trước kia người rất hay mắng ta, còn kéo tóc ta."

 

"Sau này ta sẽ không như vậy nữa.."

 

"Nhưng, ta thực sự rất muốn ngươi tiếp tục mắng ta, kéo tóc ta."

 

Ta khóc đến không thở được, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy tủi thân như vậy, nước mắt rơi như mưa.

 

“Đôi khi ta nằm mơ thấy ngươi đang bắt nạt ta, nhưng ta lại không muốn tỉnh dậy chút nào, bởi vì trong giấc mơ, có bá mẫu và Lý ma ma, còn có bá bá, ta thực sự không muốn tỉnh dậy...”

 

Chu gia không còn, ta đã từng rơi nước mắt, nhưng chưa bao giờ ta khóc nhiều như ngày hôm đó, khóc không thành tiếng.

 

Nghĩ kỹ lại, những năm tháng đó quá khổ cực, quá buồn bã, vất vả lắm mới gặp được Chu Ngạn, ta lập tức không thể nhịn được nữa, cảm thấy tủi thân như một hài tử.

 

Chu Ngạn im lặng không nói gì, hai mắt đỏ hoe, đưa tay lau khuôn mặt như mặt mèo của ta, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

 

Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào tay ta, bàng hoàng nói: “Ta còn nhớ đây là đôi tay rất giỏi thêu thùa.”

 

Thời khắc đó, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung ác, hắn lau nước mắt, quay người rời đi.

 

Đêm đó ta không thể ngủ được. Trong phòng các tỷ tỷ đều đã ngủ say, tiếng ngáy vang lên, còn ta thì nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ.

 

Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ giống như nước chảy, bóng cây nhảy múa, đung đưa, trải dài, hòa lẫn với tiếng gió rít.

 

Giống như một bóng ma.

 

Chu Ngạn không hỏi ta có ổn không, ta cũng không hỏi hắn có ổn không, bởi vì ta mơ hồ biết được khi ta chịu khổ, mệt mỏi, chắc chắn hắn cũng đang rất khó khăn.

 

Sau khi Chu gia suy tàn, ta chỉ biết hắn là người thân duy nhất của ta, là ca ca, là ngọn hải đăng, là phương hướng của cuộc đời ta.

 

Tôi và hắn sẽ cùng nhau tiến về phía trước.

Loading...