Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:22:26
Lượt xem: 55
Cũng may có sự giúp đỡ của đám người Yểu Nương, Vệ Cách, những nữ học đồ mà ta thu nhận khi mới đến Tiền Đường như A Thái, Tần Nhân Đẳng cũng đều cực kỳ thông minh, rất có năng lực quản lý phường thêu, xưởng dệt.
Sau đó, Tô chưởng quỹ từ Địch Châu, Võ Định cũng đến cho ta lời khuyên về công việc làm ăn, để lại đây hai sư phó tú nương có tay nghề cực giỏi.
Niên hiệu Minh Đức năm thứ năm, mùa đông, quốc tang.
Đào hoàng hậu băng thệ, thụy hiệu là Hiếu An hoàng hậu, hoàng đế bi thống, mấy ngày liền không lên triều.
Khi tin tức truyền đến Tiền Đường, ta đang hướng dẫn mấy tiểu học đồ mới thu nhận ở tiệm thêu, ta choáng váng, bị một chiếc kim thêu sắc nhọn đ.â.m vào ngón tay.
Một giọt m.á.u nổi lên, làm vấy bẩn đồ thêu.
Ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa sổ đã có tuyết rơi, chẳng mấy chốc trong viện đã phủ đầy tuyết trắng.
Ta đứng dậy, đi đóng cửa sổ lại, đồng thời nghe thấy mình hỏi Vệ Cách một câu: “Sao lại băng thệ?”
Vệ Cách sắc mặt nặng nề, thở dài: "Tự sát."
Theo quy củ của Đại Ninh, tần phi không được phép tự sát trong cung, đừng nói là hoàng hậu.
Hậu phi tự sát sẽ bị tước phong hào, không được vào hoàng lăng, còn có thể gặp hoạ bị tịch biên nhà cửa.
Nhưng Đào hoàng hậu đã không còn sợ những chuyện này nữa, bởi vì nhà của nàng ấy đã sớm không còn nữa.
Đào hoàng hậu xuất thân là nữ nhi của thế gia, tổ phụ là thứ sử ở Cửu Châu, đại tộc một cùng ở Yến Sơn.
Sau khi Tiêu Cẩn Du đăng cơ, Đào quốc trượng được thăng lên trung thừa, thành tích hiển hách.
Ba năm, ông ây liên tiếp thăng chức, uy vọng danh tiếng trong triều nhất thời không ai sánh bằng.
Nữ nhi là hoàng hậu tôn quý, ngoại tôn đã sớm được sắc phong làm Thái tử, không có hoàng thân quốc thích nào hiển hách hơn Đào gia.
Nhưng quyền thế quá mạnh không phải là chuyện tốt, không biết từ khi nào hoàng đế đã nổi lên sát tâm.
Đào hoàng hậu là người bên gối có lẽ cũng không ngờ được tâm thuật của đế vương lại xảo quyệt như vậy.
Cho dù là mẫu tộc của hoàng hậu, hắn ta cũng không chừa cho một đường sống.
Theo lệnh trừng phạt, không chỉ nhà Đào gia sụp đổ, ngay sau đó những vị quan viên trọng thần cũng bị sửa trị tới xơ xác tiêu điều.
Tiêu Cẩn Du thật sự là thủ đoạn sấm sét, trời sinh lòng dạ nhẫn tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tron-kiep-cung-nguoi/chuong-24.html.]
Ta đột nhiên nhớ tới lúc trước ở An vương phủ U Châu, những ngày Chu Ngạn đi vắng, hắn ta thường gọi ta đến mài mực cho hắn ta vẽ tranh.
Ta đoán là do Chu Ngạn, sau này hắn ta cực kỳ quy củ, không làm gì khác ngoài vẽ tranh rồi nói chuyện phiếm mấy câu.
Ta đã từng rất sợ hắn ta, nhưng hắn ta luôn là dáng vẻ mỉm cười ấm áp nói: "Tiểu Tần Kiệm, ngươi sợ cái gì? Ta cũng không ăn thịt người."
Ta suy nghĩ một lúc cho rằng hắn ta thực sự không ăn thịt người, nhưng sau đó Chu Ngạn lại nói: "Đừng bị vẻ ngoài của hắn ta đánh lừa. Loại người như vương gia, khi mỉm cười với ngươi, có thể trong lòng đang tính toán làm thế nào để g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi."
Đào hoàng hậu chính là bị hắn ta g.i.ế.c c.h.ế.t như vậy sao?
Mọi người đều nói đương kim thánh thượng trọng tình, khóc lóc thảm thiết mấy ngày, không có miễn tội của nàng ấy mà còn không để ý triều thần ngăn cản, nhất quyết phong thuỵ hiệu cho nàng ấy là Hiếu An hoàng hậu, an táng trong hoàng lăng.
Vệ Cách nói: “Tuyết càng rơi càng lớn, sợ rằng những ngày bình yên của chúng ta sắp kết thúc rồi, cô nương sớm tính toán đi.”
Ta sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, Vệ Cách vẫn luôn là người của Tiêu Cẩn Du.
Vì lời nói của nàng ấy, ta sớm lập kế hoạch, khi người trong cung tới, đã giao phó xong mọi việc ở Tiền Đường.
Chỉ là chưa kịp nói lời từ biệt với đám người Yểu Nương thì đã bị người của Tiêu Cẩn Du phái tới đón về kinh thành.
Nghe nói những năm gần đây, Tây Xưởng không ngừng mở rộng, thế lực lớn mạnh, ngay cả thái giám chưởng ấn Ti Lễ Giám cũng không dám đắc tội.
Tổng đốc Chu Ngạn bố trí đại án, thủ đoạn tàn nhẫn, khiên cho người trong triều hoảng sợ.
Các thủ phụ nội các đã từng cùng nhau thượng tấu, yêu cầu trừng phạt hắn nghiêm khắc.
Từ sau lần đó, hoàng đế ban một đạo mật chỉ, đưa ta trở về cung.
Lần này đi, không biết còn có cơ hội trở về không.
Trước khi lên xe ngựa, ta quay đầu nhìn lại những thành quả đã làm được ở Tiền Đường, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Bất kể kết quả thế nào, Tần Kiệm cuối cùng cũng đã từng sống cho chính mình một lần.
...
Trong điện thiên tử ở kinh thành, ta chỉ nhìn thoáng qua một góc long bào, rồi hai tay gấp lại trên mặt đất, cúi đầu hành đại lễ theo quy củ.
“Dân nữ Tần Kiệm, tham kiến bệ hạ.”
Đã năm năm không gặp, Tiêu Cẩn Du, An Vương trước đây, trên người là khí chất cao quý áp bức, ta biết đây là uy phong thiên tử.