Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:20:05
Lượt xem: 45
Thời gian trôi qua, Tô chưởng quỹ vốn là một lão bản xinh đẹp, bây giờ bên tóc mai đã có vài sợi tóc bạc.
Nàng ấy mỉm cười nói: "Ta đã bốn mươi tuổi rồi, ai rồi cũng phải già đi. Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Đàm sư nương năm đó dạy ngươi, đã qua đời năm ngoái rồi."
Giang sơn dễ đổi, cố nhân cũng dễ rời đi.
Mấy vị sư phó tú nương nhìn thấy ta, mắt họ đỏ hoe, nhao nhao nói ta ở lại.
Tô chưởng quỹ liếc nhìn bọn họ, thở dài: "Năm đó đã không giữ được, hôm nay làm sao có thể giữ được? Tiểu Tần Kiệm của chúng ta là một người rất có chủ ý."
Ta có chút bất ngờ.
Hôm đó lúc sắp chia tay, Tô chưởng quỹ vốn là người có ý chí kiên cường, lại có chút cô đơn, nắm lấy tay ta, thì thầm từng chữ một: “Chu gia phu nhân là người tốt, năm đó đưa ngươi đến học thủ nghệ, biết phường thêu chúng ta làm ăn không tốt, đã âm thầm giúp đỡ rất nhiều.”
"Tần Kiệm, cuộc đời này kỳ thực rất ngắn ngủi, ngươi đã gánh chịu đủ loại khổ sở rồi, nhất định phải sống thật tốt, mới không uổng công tới nhân gian này một chuyến."
“Đã không giữ được ngươi, Tần Kiệm, hy vọng ngươi có thể sống những ngày tháng vui vẻ tốt đẹp.”
Ta mỉm cười, nắm lấy tay nàng ấy lại, nói ra những lời đã luôn chôn giấu trong lòng: “Sư phụ, trong lòng Kiệm Kiệm, người là người đáng kính nể nhất.”
Tô chưởng quỹ rốt cuộc cũng rơi lệ, đẩy tay ta ra, xoay người giả vờ thoải mái: "Đi đi. Nếu ngươi có lương tâm thì nhớ viết thư về."
Khi xe ngựa đi qua đường phố phía nam thành, Vệ Cách hỏi ta có muốn đi thăm phủ đệ Chu gia không, nàng ấy có cách.
Tất nhiên là nàng ấy có cách, một thân võ nghệ, công phu rất cao.
Nàng ấy là ám vệ của Hoàng đế Tiêu Cẩn Du.
Khi ta quyết định rời khỏi kinh thành, Tiêu Cẩn Du rất kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn cản, phải Vệ Cách đi theo, hắn ta nói: "Khi Trường An quay về tìm trẫm đòi người, trẫm cũng phải cho hắn một lời giải thích."
Cũng được, dù sao thì ta cũng không có ý định tránh mặt hắn.
Ta nhìn lại nơi từng là phủ đệ Chu gia lần cuối, lắc đầu nói với Vệ Cách: “Nơi đó đã không còn là nhà nữa.”
Tháng ba, Tiền Đường, ta định cư ở phương nam.
Nửa năm trôi qua, Quảng Lăng vương hồi hương bị ám sát, thế tử kế thừa vương vị.
Ta cũng biết, trong triều đình bây giờ, Tổng đốc Tây xưởng là người được thiên tử tin tưởng nhất, quyền thế ngập trời, tên là Chu Ngạn.
Sau khi biết điều này, cuối cùng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm, bật cười một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tron-kiep-cung-nguoi/chuong-18.html.]
Nghề thêu rất phổ biến ở phương Nam, có nhiều trường phái, tú nương cạnh tranh thủ nghệ dữ dội.
Ta cũng mở một tiệm thêu, đủ loại mẫu thêu, chủ yếu sử dụng thủ nghệ thêu của đất Thục.
Thủ nghệ thêu đất Thục có đường thêu tinh xảo, nguyên liệu tơ lụa mềm mại phong phú, hầu hết màu sắc tươi sáng thanh tú, công việc làm ăn nhất thời rất thuận lợi.
Chỉ là phần lớn khách quen của ta đều là những nữ tử phong trần ở đường hoa ngõ liễu.
Nhất là Yểu Nương, danh kỹ của Nhật Xuân Lâu, đã đặt ở chỗ ta một bộ xiêm y thêu kiểu đất Thục hình mặt ngựa, lúc dạo đêm ở Tiền Đường, nàng ấy nhảy múa ở đầu thuyền, chói sáng loá mắt, khiến vô số người kinh ngạc.
Từ đó, công việc làm ăn của tiêm thêu càng tốt hơn, vì thế ta đã thu nhận mấy nữ học đồ gia cảnh bần hàn, ngày bình thường ta nắm tay dạy bọn họ từng bước, bọn họ rất rất hiếu học, gọi ta Kiệm Kiệm sư nương.
Hoa đào nở, cành liễu đung đưa, cảnh xuân phủ khắp, trời trong, gió ấm khói nhẹ, trời đất làm say lòng người.
Ta dần thân thiết với đám người Yểu Nương, bọn họ mấy lần hẹn ta đi thuyền du ngoạn, đều bởi vì quá bận rộn mà không thể.
Lần cuối cùng Vệ Cách nhắc nhở ta, nếu ta không đi, bọn họ sẽ suy nghĩ, cho rằng ta để ý tới thân phận của bọn họ.
Đêm đó ta thay y phục, cùng Vệ Cách rời Thập Lệ Giang.
Vào ban đêm ở Tiền Đường, ngập trời vàng son.
Trên sông sóng biếc dập dờn, thuyền hoa san sát nối tiếp nhau, giăng đèn kết hoa, vàng son lộng lẫy.
Các trụ thuyền, rường cột được chạm trổ, ngay cả những cái đèn lồng trên tay nữ tử cũng sống động như thật.
Tài tử phong lưu, danh kỹ giai nhân ca hát uống rượu, tiếng đàn tỳ bà vang lên, vô cùng náo nhiệt.
Ta đứng ở mũi thuyền nhìn ra phía xa, thấy được đối diện cách đó không xa có một con thuyền lớn rực rỡ chói mắt, có một thanh niên mặc quần áo sáng màu, đặc biệt bắt mắt.
Hắn ta thổi sáo, không nói đến âm thanh rất hay, chỉ riêng ý cười khinh mạn trong mắt khi đối mặt với những tràng pháo tay tán thưởng của mọi người đã khiến ta choáng váng.
Đôi lông mày đó, đôi mắt đó, vẻ mặt ngang ngược thờ ơ, khóe miệng cong lên, khí thế cao ngạo, rất giống A Ngạn ca ca khi còn ở nhà Chu gia trong trí nhớ của ta.
Ta ngơ ngác nhìn qua đó, mãi cho đến khi Yểu Nương đi tới lay gọi: "Coi trọng sao? Tiểu tử Phượng Bách Niên kia ánh mắt rất cao, có tiền cũng chưa chắc đã gặp được."
Khuôn mặt ta đỏ lên: “Hắn ta là ai?”
"Ngươi đã ở đây lâu như vậy, mà lại không biết hắn là ai sao?"
Yểu Nương có chút kinh ngạc: “Ngươi chưa từng nghe nói đến Phượng Bách Niên, đào kép trong Vãn Nguyệt Trúc sao?”