Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:16:59
Lượt xem: 56
7
Ngày hôm đó Chu Ngạn hồi phủ, ánh trăng sáng vằng vặc, hắn tới gian phòng của ta.
Sau khi thay mãng bào phi ngư ra, hắn rũ bỏ vẻ lạnh lùng ban ngày, trên khuôn mặt hắn hiện lên một chút ấm áp.
Ánh đèn như hạt đậu, hắn ôm ta vào lòng, sờ lên mặt ta: "Kiệm Kiệm, ta rất nhớ ngươi, ba năm nay mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ tới ngươi, hôm nay gặp lại, cảm giác vẫn giống như là đang nằm mơ.”
Nếu là lúc trước, ta sẽ vui vẻ, ngượng ngùng nhưng hắn không biết, có thứ gì đó đã mơ hồ bị vỡ vụn.
Ta nhìn hắn, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Chu Ngạn, chúng ta viên phòng đi.”
Dứt lời, ta đưa tay cởi trói y phục của hắn, ngón tay ta vừa chạm vào, đã bị hắn giữ chặt lại, trong mắt hiện lên vẻ bất an mơ hồ: “Kiệm Kiệm, ta là thái giám.”
“Nhưng thái giám cũng sẽ động tình, cũng có nhu cầu, không phải sao?”
Sắc mặt hắn có chút khó coi, tay dùng sức một chút, trên tay lấm tấm mồ hôi: "Ta còn chưa chuẩn bị xong."
Không hiểu sao ta có chút buồn cười, nhớ lại ba năm ở U Châu, khi hắn không có ở đó, tôi bởi vì tò mò đã đi tìm Phương Ngọc tỷ tỷ.
Hắn nói ta không hiểu gì cả nhưng thực ra ta rất nóng lòng được gả cho hắn.
Đối thực với thái giám rốt cuộc là có ý nghĩa gì, khi Phương Ngọc tỷ tỷ nói, ta không hề cảm thấy ghê tởm, chỉ vì người đó là A Ngạn ca ca của ta.
Người đó là ánh trăng sáng trong lòng ta, là ngọn đèn rực rỡ trong lòng bàn tay ta, dẫn đường cho ta đi về phía trước.
Nhưng giờ phút này, người này lại khiến ta cảm thấy có chút chán ghét.
Chưa chuẩn bị xong? Vậy Sở Sở là gì?
Ta lẳng lặng nhìn hắn, vô cùng cố chấp nói: "Đã nhiều năm như vậy, sao vẫn chưa chuẩn bị xong? A Ngạn ca ca, ta thích ngươi, ngươi cũng biết mà, Tần Kiệm rất thích ngươi."
Ta rút tay lại, mạnh mẽ cởi y phục của hắn, vừa cởi vừa kìm nén tiếng nức nở.
Yết hầu của hắn nhấp nhô, khóe mắt đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên căng thẳng bất an: "Kiệm Kiệm, dừng lại, đừng làm như vậy."
Đôi bàn tay đó lại kẹp chặt lấy ta, vừa buồn cười vừa thương tiếc, với địa vị bây giờ của hắn, vậy mà vẫn có lúc bối rối, luống cuống chân tay.
Ta nhìn hắn chạy trối chết, chật vật tông cửa xông ra bên ngoài, nước mắt giống như hạt châu vỡ ra…
Ngày hôm sau, ta rời khỏi phủ đệ của Chu Ngạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tron-kiep-cung-nguoi/chuong-14.html.]
Bởi vì sáng sớm thức dậy, ta đã tận mắt nhìn thấy Sở Sở từ trong gian phòng của hắn đi ra.
Đương nhiên, nàng ấy cũng nhìn thấy ta, sắc mặt hơi thay đổi, thần sắc rất không tự nhiên.
“Tối hôm qua, tâm tình đại nhân không tốt, cho nên lúc đêm khuya cho gọi ta đến ở cùng hắn.”
Nàng ấy thì thầm, sửa sang lại y phục cố che đi dấu vết trên cổ, lộ ra vẻ xấu hổ bất an.
Ta cười nhạt một tiếng với nàng ấy rồi quay người vào phòng.
Sau này ta tiến cung, đến bên cạnh hoàng hậu Đào thị, trở thành cung nữ của nàng ấy.
Ta và bà Đào thị xem như có tình cảm thâm hậu, mười bốn tuổi ta đã hầu hạ bên cạnh nàng ấy, ba năm rồi lại ba năm, có thể xưng tụng là đồng cam cộng khổ.
Trong suốt ba năm vương gia vào kinh cần vương, để lại một đám nữ quyến trong vương phủ, hầu như ngày nào cũng lo lắng hãi hùng, sợ sẽ tin xấu truyền đến.
Đương nhiên, ta cũng rất sợ hãi, nghĩ đến không biết Chu Ngạn đang phải trải qua trận c.h.é.m g.i.ế.c như thế nào, trắng đêm không ngủ.
Khi không ngủ được, ta thay thế Trương ma ma, đi gác đêm cho Đào thị.
Đôi khi Đào thị cũng không ngủ được, trằn trọc, dứt khoát ngồi dậy nói chuyện phiếm với ta.
Nàng ấy hỏi ta: “Xuân Hoa, ngươi không ngủ được là vì lo lắng cho Trường An phải không?”
Ta châm đèn, đồng thời khẽ gật đầu: “Không phải phu nhân cũng đang lo lắng cho vương gia sao?”
Trong phòng sáng hơn một chút, nàng ấy nhìn tôi cười đầy ẩn ý: “Lo lắng của ta khác với ngươi.”
Năm đó ta mười bảy tuổi, không hiểu rõ ý tứ của nàng ấy lắm, ngây nghếch hỏi: “Có gì khác nhau?”
Đôi mắt Đào thị tối sầm, nhìn hoàn toàn khác hẳn với con người hiền lành bao dung thường ngày: “Ta lo lắng cho hắn, nhưng nhiều hơn là lo lắng cho bản thân. Nếu như hắn thất bại, mẫu tử ta sẽ bị liên lụy.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của ta, nàng ấy lại thở dài một tiếng: “Ngươi không hiểu cũng không sao.”
Ba năm sau, cuối cùng ta cũng hiểu được ý nàng ấy.
Lúc đó, ta ghé vào trên đầu gối nàng ấy, nước mắt chảy xuống, thấm ướt vạt váy của nàng ấy.
Đào thị sờ lên đầu ta, bất lực nói: “Nha đầu ngốc, sao bây giờ ngươi mới hiểu ra, nữ tử muốn sống yên ổn, đầu tiên là phải vứt bỏ trái tim mình.”
“Lúc trước ta cũng từng yêu vương gia, tân hôn hoan ái, sống những ngày tháng tốt lành, về sau hắn có những nữ nhân khác, ta cũng từng cãi vã làm ầm ĩ, hắn nói ta nhỏ nhen, ta không còn lời nào để nói.”
“Trượng phu là chuẩn mực của thê tử, ghen tuông làm loạn nhà, đây là gông xích do nam nhân áp đặt cho chúng ta. Ta là nữ nhi nhà thế gia, từ nhỏ đã thấy nhiều thủ đoạn tranh đâu, đã sớm biết nữ nhân có thể vứt bỏ rất nhiều thứ, duy chỉ có thân phận là không bao giờ được vứt bỏ.”