Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:14:49
Lượt xem: 60
5
Đêm đó gió tây thổi vào cửa sổ, ta ngây ngốc ngồi một mình trước cửa sổ.
Trên bầu trời có một vầng trăng lưỡi liềm, giống như vầng trăng ta đã từng nhìn thấy bên cạnh phụ mẫu khi còn nhỏ.
Cũng giống như khi còn ở Võ Định, Địch Châu, trong sân nhà Chu gia, ánh trăng toả sáng khắp nơi.
Ta lặng yên ngồi đó rất lâu, Chu Ngạn đi tới từ lúc nào cũng không biết.
Hắn ở ngoài cửa sổ, nghiêng người dựa vào một cái cây, mặc một bộ y phục màu đen của thị vệ, thần sắc lạnh lùng, cũng đang nhìn trăng.
Ánh trăng rất đẹp, phủ lên người hắn một tầng ánh sáng bạc, khiến thân hình cao lớn của hắn hiện ra mấy phần cô đơn.
Hắn ngơ ngác nói: “Tần Kiệm, ngươi còn nhớ không? Hai năm trước, ta hỏi ngươi ở An Vương phủ cái gì làm ngươi khó chịu nhất, ngươi nói Tôn ma ma bắt ngươi phải cúi đầu, không được nhìn thẳng vào người khác, thế nhưng mẫu thân đã từng nói với ngươi, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nói chuyện phải nhìn thẳng vào mắt người ta.”
Ta gật đầu, mũi cay cay, nước mắt rơi xuống.
Giọng nói của hắn lạnh lùng: “Tần Kiệm, từ nay trở đi, ta muốn ngươi vĩnh viễn ngẩng cao đầu nhìn người khác, được mọi người ngưỡng vọng.”
Chu gia bị tịch biên đã bốn năm, bốn năm đủ để thay đổi một con người.
A Ngạn ca ca sớm đã không còn là người thiếu niên lúc trước nữa, bây giờ hắn thâm trầm, u ám, tàn nhẫn... Trên khuôn mặt lạnh lùng như băng, càng lúc càng giống một thanh đao vô tình, đẫm máu.
Hắn đã từng bị thương trở về.
Lúc trước mỗi một lần ra ngoài trở về, hắn đều sẽ tới nhìn ta một cái, nhưng lần đó thì không.
Trong lòng ta nảy sinh nghi ngờ, xông vào gian phòng của hắn, thấy hắn cởi trần, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, mê man bất tỉnh.
Người huynh đệ đồng sinh cộng tử của hắn lúc này đang cầm bình Kim Sang Dược. không biết phải làm gì.
Hắn trúng kiếm bị thương, còn là vết thương rất nghiêm trọng.
Ta hỏi tại sao không mời đại phu.
Người kia vẻ mặt buồn bã nói: “Trường An không chịu, nói sợ làm cô nương sợ hãi, nói chúng ta chỉ cần bí mật bôi một ít thuốc lên là được.”
Tiểu tử ngốc này, hoá ra cả người đều có vết thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, hiện lên rõ mồn một trước mắt, khắc sâu vào tâm trí người khác.
Hóa ra trong lòng A Ngạn ca ca rất quan tâm đến ta sao?
Vậy tại sao hắn lại phải đánh cược với vương gia chuyện đó?
Con tại sao lại phải nói với vương gia, tên thật của ta là Tần Kiệm.
Chẳng lẽ ta không phải là Tần Kiệm của một mình hắn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tron-kiep-cung-nguoi/chuong-10.html.]
Ta có chút tức giận, giống như một tiểu nữ hài cáu kỉnh, đang chờ hắn giải thích.
Nhưng hắn lại không giải thích, nghỉ ngơi mấy ngày lại vội vàng rời phủ.
Ta ở bên cạnh Đào thị rất thanh nhàn, bắt đầu luyện lại thủ nghệ thêu thùa.
Ta bỏ ra nửa tháng,vô cùng dụng tâm thêu một cái túi thơm.
Đào thị nói cái túi thơm này ta thêu cẩn thận như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng cho người trong lòng...
Vốn dĩ ta muốn tặng cho Chu Ngạn, năm đó ở Chu gia, hắn đã ném túi thơm ta đưa xuống đất, bây giờ ta vẫn nhất quyết đưa cho hắn, để hắn hiểu được tâm ý của ta, giống như ý định năm đó của ta.
Nhưng còn chưa kịp đưa ra ngoài đã bị vương gia giật mất.
Hắn ta gật đầu khen ngợi, nói: "Túi thơm này thêu rất đẹp."
Sau đó, hắn ta quang minh chính đại đeo túi thơm ở trên người.
Thế là, Chu Ngạn biết, Đào thị cũng biết.
Ta vội vàng giải thích, Chu Ngạn cười nhạt một tiếng, Đào thị cũng cười nhạt một tiếng.
Chu Ngạn nói: “Vương gia rất tốt, là người đáng để phó thác.”
Đào thị lại nói: "Xuân Hoa, ngươi đã đến tuổi cập kê rồi, ngươi đã có tình cảm với vương gia, vương gia cũng thích ngươi, nâng cao thân phận cũng không sao."
Nàng ấy thật đúng là rộng lượng, chẳng trách vương gia và nàng ấy lại phu thê tình thâm như vậy.
Ta không phục, đỏ mặt giải thích với Chu Ngạn.
Nhưng hắn lại im lặng nắm tay lấy tay ta, nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi bãi tập b.ắ.n học b.ắ.n cung.”
Chu Ngạn lên ngựa, kéo ta lên lưng ngựa, đưa ta đến bãi tập b.ắ.n của An Vương phủ.
Hắn dạy ta giương cung b.ắ.n tên, tay nắm tay, hướng thẳng vào hồng tâm, b.ắ.n ra một tiếng vút.
Hắn cách ta rất gần, hơi thở chỉ gần trong gang tấc, ta hơi nghiêng người, có lẽ môi ta đã có thể chạm vào khuôn mặt hắn.
Ta có chút căng thẳng, nhưng Chu Ngạn lại nắm tay ta, áp sát mặt ta, đôi mắt nheo lại, chậm rãi nói với ta: “Tần Kiệm, ta muốn đẩy ngươi lên vị trí cao nhất, để ngươi hô phong hoán vũ, trở thành nữ tử cao quý nhất Đại Ninh.”
Trái tim ta run lên, bàn tay mềm nhũn.
Nhưng khí lực của hắn rất lớn, cố chấp nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, dây cung đã căng lên hết cỡ, mũi tên lao ra thế như chẻ tre, xuyên qua hồng tâm.
Ta vội vàng giải thích: “Ta không muốn trở thành người cao quý nhất, cũng không muốn hô phong hoán vũ.”
Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ u ám khó có thể phá vỡ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Đây không phải là chuyện ngươi có muốn hay không, lúc trước ngươi tiến vào An Vương phủ, ta đã từng nói, đây chính là con đường ngươi lựa chọn, ngươi không thể hối hận.”