Trở về thiên tai, ta ở cổ đại độn hóa chạy nạn - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-03-08 08:22:30
Lượt xem: 4
Thật đáng thương cho Tần Viễn Đức, nửa đời trước tác oai tác quái, đến lúc c.h.ế.t lại thê thảm như vậy.
Chuyện tốt không ra khỏi nhà, chuyện xấu truyền ngàn dặm, tin tức hầu phủ đối xử tệ bạc với thông gia, để Tần Viễn Đức c.h.ế.t đói không lâu sau đã truyền khắp phố phường, Hầu phủ nhất thời trở thành đề tài bàn tán của người dân trong thành.
Ngọc Lộ kể lại chuyện này cho Tần Lăng Hàm nghe, không khỏi thở dài: "Di nương thật tàn nhẫn, dù sao cũng là người một nhà, sao có thể tro mắt nhìn lão gia c.h.ế.t bệnh chứ."
"Tiểu thư, em nghe người ta nói. Lúc lão gia mất, gầy trơ xương, trên người đầy vết loét. Mắt ông ta mở to, rõ ràng là c.h.ế.t không nhắm mắt."
Nói xong, Ngọc Lộ lắc đầu nói: "Lúc lão gia còn sống, đối xử với mấy người di nương rất tốt, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy."
Tần Lăng Hàm nghe xong trong lòng không có nhiều gợn sóng.
Khi Tần Viễn Đức tức giận đến mức trúng gió liệt nửa người, đã có thể thấy trước được kết cục này.
Kiếp trước nàng mắc bệnh nặng, bị Tần gia vứt bỏ, giờ đến lượt Tần Viễn Đức, đúng là quả báo.
*
Thời tiết ngày càng nóng, ngay cả không khí hít vào cũng mang theo một luồng nhiệt độ nóng rực, như thể có thể thiêu đốt nội tạng của con người, trong thời tiết này, người dân trong thành càng không thể ra khỏi cửa vào ban ngày.
Vào lúc hoàng hôn, mặt trời vừa lặn, thời tiết cuối cùng cũng mát mẻ hơn một chút. Ăn xong bữa tối, Tần Lăng Hàm thắp nến, ở trong phòng của mình nghỉ ngơi.
May
Trước mặt Tần Lăng Hàm đặt một chậu nước đá đựng đầy đá, so với bên ngoài, nhiệt độ trong phòng rõ ràng dễ chịu hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thien-tai-ta-o-co-dai-don-hoa-chay-nan/chuong-99.html.]
Tần Lăng Hàm nghiêng người dựa vào chiếc giường tre, một tay cầm quạt phe phẩy, một tay cầm sách truyện đọc.
Ngọc Lộ đẩy cửa bước vào, hai tay bưng một cái khay, trên khay đặt một đĩa dưa hấu nhỏ đã cắt sẵn.
Ngọc Lộ nói: "Tiểu thư, đây là ô mai đá em lấy từ hầm băng ra, bây giờ vẫn còn lạnh, rất thích hợp để giải nhiệt."
Tần Lăng Hàm cầm một quả ô mai đá.
Ô mai có vị chua ngọt, cắn một miếng, cảm giác mát lạnh lan tỏa trong cổ họng.
Tần Lăng Hàm bỗng thấy bớt nóng nực đi nhiều, nàng nói với Ngọc Lộ: "Ô mai ngon như vậy, em cũng ngồi xuống ăn đi. Một lát nữa mang một phần cho Giang Nhạc Phong, mọi người cùng giải nhiệt."
Ngọc Lộ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tần Lăng Hàm, cùng nàng ăn ô mai: "Thời tiết nóng như thế này, không biết bao giờ mới hết. May mà họ không biết tiểu thư còn dự trữ đá, nếu không thì đã sớm xông vào cướp rồi."
Như nhớ ra điều gì, Ngọc Lộ nhìn Tần Lăng Hàm nói: "Đúng rồi tiểu thư, sáng nay em ra ngoài, nghe hàng xóm nói, đêm qua, Thương Châu đã xảy ra một chuyện lớn.”
"Không biết Hầu phủ có phải gặp báo ứng hay không, vậy mà lại xảy ra hỏa hoạn!"
"Thời tiết vốn đã nóng nực khô hạn, thế là lửa bùng lên rất lớn. Đường sông và giếng ở Thương Châu đều cạn kiệt, nước dùng để dập lửa căn bản không đủ, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hầu phủ bị lửa lớn nuốt chứng."
"Nghe nói lão phu nhân và lão hầu gia của Hầu phủ đều đã thiệt mạng trong trận hỏa hoạn này. Chỉ có tiểu hầu gia, hai di nương và gia đình Liễu thị mang theo một ít đồ đạc, chạy thoát khỏi đám cháy."
"Nói ra cũng thấy lạnh lòng, Hầu phủ xảy ra hỏa hoạn, tiểu hầu gia không những không đi cứu người ngay mà còn sắp xếp cho người hầu đến kho của Hầu phủ trước, cướp một đống tài sản của Hầu phủ."