Trở về thiên tai, ta ở cổ đại độn hóa chạy nạn - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-03-08 01:22:17
Lượt xem: 2
Sau đó, bà ta nói với những người hàng xóm xung quanh: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, ta thấy nhà bọn họ có nhiều lương thực nhất! Chúng ta vào nhà lục soát, đến lúc đó chia hết lương thực nhà bọn họ."
Nghe vậy, có người trong đám đông phụ họa: "Đúng vậy. Nói nhảm với bọn họ làm gì, bọn họ chỉ có mấy người, chúng ta cứ vào lục soát!"
Liên tiếp có người kích động vào nhà Tần Lăng Hàm lục soát lương thực, một số người lập tức bắt đầu hành động, muốn tiến lên.
Nhưng vừa có một người tiến lên một bước, theo một tiếng vút, một mũi tên bay đến trước nửa bàn chân của người đó, cắm thẳng xuống đất.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, người đó không hề chuẩn bị gì đã trải qua một lần như vậy, lập tức sợ hãi ngồi phịch xuống đất. Ánh mắt hoảng sợ nhìn Tần Lăng Hàm và những người khác nói: "Các ngươi... các ngươi muốn: g.i.ế.c người sao..."
Giang Nhạc Phong cầm cung đứng trước cửa sổ tầng hai, nhìn mọi người quát lớn: "Nếu các ngươi dám tiến lên một bước nữa, mũi tên tiếp theo sẽ không chỉ nhắm vào mặt đất."
May
Giang Nhạc Phong thường xuyên lên núi săn bắn, cho dù trước đây gặp phải bầy sói, Giang Nhạc Phong cũng chưa từng sợ hãi, lúc này đối mặt với một đám lửu manh vô lại là dân thường, khí thế của hắn ta vừa toả ra, những người bên dưới thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hắn ta.
Tầng hai có Giang Nhạc Phong canh chừng, những người vốn ồn ào xung quanh nhất thời không ai dám tiến lên một bước.
Tần Lăng Hàm biết rằng hiện tại chỉ là tạm thời uy h.i.ế.p được bọn họ, nếu hôm nay không giải quyết được chuyện này, ngày mai bọn họ khó tránh khỏi sẽ lại đến gây chuyện.
Nghĩ đến đây, Tần Lăng Hàm nhìn mọi người, nói: "Ta chia lương thực dự trữ cho mọi người cũng không phải là không được. Dù sao thời cuộc khó khăn, đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thien-tai-ta-o-co-dai-don-hoa-chay-nan/chuong-95.html.]
Mọi người vốn cho rằng Tần Lăng Hàm là ke cứng đầu khó nhằn, không ngờ Tần Lăng Hàm lại tự mình đề nghị chia lương thực, đôi mắt lập tức sáng lên.
Tần Lăng Hàm nhìn ánh mắt tham lam của mọi người, trong mắt mang theo sự chế giễu, tiếp tục nói: "Chỉ là hiện tại có quá nhiều hộ gia đình thiếu lương thực, mà số lương thực còn lại của chúng ta cũng không nhiều, cho dù lấy hết ra, chia cho mỗi hộ các ngươi cũng không được bao nhiêu.”
"Hiện tại, ta có một cách hai bên cùng có lợi, không biết các ngươi có muốn nghe hay không?"
"Cách gì?" Nghe nói là cách để mọi người đều được no bụng, mọi người đều nóng lòng chờ Tần Lãng Hàm nói.
Tần Lăng Hàm nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại ở một vài người trông giống thương nhân, rồi nói: "Đã muốn chia lương thực thì không thể chỉ có một mình ta chia. Nên là tất cả mọi người ở đây đều phải lấy hết lương thực dự trữ trong nhà ra, sau đó chia đều theo đầu người, như vậy không chỉ công bằng, mà lượng lương thực mà mọi người thực sự có thể nhận được cũng có thể duy trì thêm được một thời gian nữa."
Đề nghị của Tân Lăng Hàm vừa đưa ra, sắc mặt của mọi người có mặt lập tức thay đổi.
Những người không có lương thực dự trữ thì mừng rỡ khôn xiết. Bọn họ vốn đã đói bụng trong một thời gian dài, trong lòng cũng biết, cho dù nhà Tần Lăng Hàm có nhiều lương thực dự trữ đến mấy, chia đều cho mọi người thì số lượng rơi vào tay mình cũng không được bao nhiêu.
Nhưng nếu lương thực của mọi người được san sẻ đều thì lại khác, có nhiều người ở đây, chắc chắn có một số gia đình tích trữ không ít lương thực, nếu chia đều cho mình, ăn dè sẻn một chút, hẳn có thể cầm cự thêm được một thời gian nữa.
Chương 96;
Chương 96;