“Trên giấy thông báo ghi rõ ngày giờ. Đến hạn, nhớ lên huyện báo danh.” – Vương Phúc xong, ánh mắt như như lướt một vòng quanh ngôi nhà ngói xanh gạch mới xây. Trong thoáng chốc, vẻ hâm mộ giấu nổi hiện lên nơi khóe mắt. Ông chắp tay lưng, xoay rời , bước chân khoan thai nhưng mang theo vài phần cảm khái. Nơi thôn xóm nghèo khó , mấy ai thể dựng nhà ngói, bốn bề vững chãi, gọn gàng tươm tất? Aiz , lúc còn sống thể một ngôi nhà như ?
Cố Nguyệt Hoài cúi đầu thư thông báo trong tay, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Thành thật mà , với cô bây giờ, việc chính thức bước chân bệnh viện học tập , cũng còn quá mức quan trọng. Sách vở chuyên ngành cô qua ít – chẳng những , mà còn nghiền ngẫm đến thuộc lòng. Thực hành lâm sàng cũng từng , từ trường lớp bài bản mà đến, mà là trong những cứu thật sự, giữa cảnh thiếu thốn thuốc men, thiếu dụng cụ, thiếu điều kiện. Tay nghề sánh nổi với bác sĩ già dặn kinh nghiệm, nhưng so với mới nghề thì dư sức vượt một cái đầu. Huống hồ – chỉ cần cô còn giữ năng lượng chữa trị trong lòng bàn tay, thì mạng , sinh tử, đối với cô, từng là chuyện thể xoay chuyển.
Thế nhưng, cơ hội chính quy để bệnh viện huyện học tập, đối với bình thường mà , chính là đại sự đổi vận mệnh. Một bước biên chế y tế – từ đó, cơm ăn áo mặc, danh tiếng, tránh cái vòng xoáy khắt khe của lao động sản xuất. Đó là đối với bình thường , mà đối với cô – học thêm một phần kỹ xảo, hiểu thêm một tầng quy cách, tận mắt chứng kiến y thuật hiện đại vận hành – thì tại ? Học vấn bao giờ là gánh nặng. Mắt rộng thêm một tấc, tay nghề vững thêm một phân, dù cứu hành nghề, đều là lợi hại.
Cô cúi đầu, xác nhận nữa thời gian thư thông báo. Ngày mai sáng sớm – chính là thời điểm mặt tại bệnh viện huyện.
“Bí thư chi bộ gì mà khiến chị vui thế?” – Tiếng Yến Thiếu Ly vang lên từ lưng, kéo theo làn gió nhẹ cùng bước chân lon ton của Yến Thiếu Đường. Cô bé nhỏ mắt sáng long lanh, ngẩng đầu Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt tò mò, chan chứa niềm tin.
Cố Nguyệt Hoài thu nét , gấp thư thông báo cẩn thận, nhét túi áo. Cô ngẩng đầu hai chị em, giọng dịu dàng nhưng mất vẻ điềm tĩnh thường thấy:
“Giữa trưa nấu cho hai một bữa tươm tất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2031.html.]
Yến Thiếu Ly khẽ, ánh mắt lóe lên chút nghịch ngợm:
Nga
“Chị thần thần bí bí . Được thôi, chị nấu , em đồng xem mấy ‘nam nhân’ nhà làm việc tới .”
“Đi .” Cố Nguyệt Hoài phẩy tay, giọng điệu ôn hòa, xoay bước trong nhà.
Trời dần ấm, mùa vụ xuân kết thúc bao lâu, cả thôn như guồng tấp nập. Người nhà nhà đều vội vàng xuống đồng – gặt mạ, phát rẫy, kéo xe thồ hàng chợ đổi gạo lấy muối. Giữa cái thời buổi mà chỉ cần lười biếng một ngày là thấy rõ cái đói cận kề, ai dám ?
Yến Thiếu Ương thể cũng bình phục. Nhờ năng lượng trị thương của Cố Nguyệt Hoài, thương tích lưu nửa phần di chứng , tổn thương gân cốt, tàn tật tứ chi , thêm tuổi còn trẻ , thể lực hồi phục càng nhanh, nay thể xuống đồng làm việc chẳng khác thường là bao.
Nghĩ đến xuất của , và bản tính tình mềm mại, chu đáo , thật cô cảm thấy Yến Thiếu Ương thích hợp ở nhà sách, giống như Cố Tích Hoài . Người sở trường học vấn, nên dành thời gian rèn giũa trí óc. Dù mỗi một sở trường riêng , cũng sẽ một cách cống hiến riêng , nhất thiết tham gia lao động tay chân nặng nhọc, vất vả, ngày ngày dầm mưa dãi nắng nơi đồng ruộng mới là cống hiến.
Yến Thiếu Ương nghĩ như .
Trong mắt , thời gian bệnh ăn nhờ ở đậu nhà chị dâu, quan tâm chăm sóc chiếu cố , nay thể lành, tiếp tục cùng em gái ở nhà cả ngày chỉ tổ tăng thêm gánh nặng cho chị dâu. Em gái còn nhỏ , chị dâu bận rộn lo toan từ việc lớn đến việc nhỏ , Cố gia cũng đều mỗi ngày ngoài làm , bản là nam nhi, há thể an nhàn sách hưởng thụ ? Suy tới nghĩ lui, cảm thấy lòng yên, nếu làm việc gì đó , đầu óc cũng khó mà chuyên chú sách vở.
Mà Cố Nguyệt Hoài, cùng, cũng ngăn cản. Dù , mỗi đều con đường riêng cần . Nếu chọn dùng đôi tay gánh vác, dùng ngòi bút lập – thì cô, chỉ cần âm thầm , quan sát, nâng đỡ, là đủ.