Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Emma sống trong nỗi sợ hãi rằng cảnh sát thể xuất hiện bất cứ lúc nào và tống cổ hai con tù – hoặc tệ hơn nữa, họ sẽ chia cắt hai con cô. cuối cùng, cảnh sát hề cướp cô . Chính bà lựa chọn bỏ rơi con gái .
“Đứng ngay!”
Emma dừng , bàn tay vẫn đặt tay nắm cửa. Samantha xoay cô , hai hàng lông mày của cô nhướng lên thành hình một chữ V đắc thắng. “Có cố gắng đấy. Trả đồ đây.”
Emma thở dài, buông tay giũ nhẹ áo sơ mi. Cái ví xách tay rơi xuống mặt đất, sợi dây đeo bằng xích mạ vàng kêu lên lanh lảnh khi va xuống nền gạch men.
Một cô gái thò đầu khỏi phòng đồ và há hốc mồm Emma. Samantha cúi xuống nhặt cái ví lên và nở một nụ tự phụ thò tay túi quần jean bó sát lôi chiếc điện thoại BlackBerry. Cô nhấn gọi thoại và mở chế độ loa ngoài.
“Chờ .” Ethan vòng qua chiếc ghế sofa nhung màu rượu vang và tất tả chạy tới. “Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Hãy để giải thích.”
“9-1-1 đây, trường hợp khẩn cấp của bạn là gì?” Một giọng khó vang lên ở đầu dây bên .
Samantha híp mắt Emma. “ báo cáo một vụ trộm cắp xảy .”
Emma đút đôi bàn tay run rẩy túi quần và tỏ ngang tàng, cố giữ môi một nụ mỉa kiểu -là-Sutton-Mercer-và---phấn-khích--tống--tù.
Dẫu thì chuyện cũng quá khó khăn cho Emma. Bị tống đồn cảnh sát chính là mục đích của cô.
--------------------
Emma chiếc ghế nhựa màu vàng trong một căn phòng tường bê tông ở đồn cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-lua-gat/chuong-98-bat-qua-tang.html.]
Căn phòng chẳng lớn hơn cái chuồng gà bao nhiêu, trong khí ngập tràn mùi rau củ thối và tường treo hai bức ảnh geisha Nhật trông thanh bình nhưng chả hiểu để gì.
Ngày Làm 8 Tiếng, Lương 5 Triệu T_T
Đây là một khung cảnh tuyệt vời để phóng sự, nếu cô là phóng viên chứ nghi phạm. Cánh cửa đẩy mở và thám tử Quinlan bước phòng. Ông chính là phớt lờ và tin Emma khi cô cố giải thích cô là Emma Paxton và chị sinh đôi Sutton của cô mất tích.
Emma ngẩng đầu lên và phát hiện kẹp bên hông ông Quinlan là một tập hồ sơ đề tên SUTTON MERCER. Cô cố ngăn toe toét.
Ông Quinlan xuống chiếc ghế đối diện, đặt hai tay lên bàn đan các ngón tay với . Ngoài hành lang tiếng giày bốt vang to như tiếng sấm khiến bộ kiến trúc trong toà nhà rung lên. "Ăn cắp đồ? Thật Sutton?"
"Cháu định ," Emma kêu lên, co rúm ghế.
Rất lâu về Emma cũng từng trong đồn cảnh sát cùng Becky lúc nửa đêm khi bà cảnh sát tóm vì tội phóng nhanh vượt ẩu. Một nữ cảnh sát đưa điện thoại bàn cho Becky nhưng bà đẩy nó và khẩn cầu, "Xin đừng gọi cho họ. Làm ơn mà."
Đến khi trời gần sáng họ cũng thả khi một phen cảnh cáo, Emma hỏi bà vị cảnh sát định gọi điện cho ai, nhưng Becky chỉ đốt một điếu thuốc và lơ câu hỏi của Emma.
"Cô định để bắt thì !" Ông Quinlan giơ lên tập hồ sơ phạm tội của Sutton. "Cô quên từng bắt vì tội trộm cắp ?"
Ông lôi một trang giấy từ trong tập hồ sơ. "Đây , một đôi giày bốt trong tiệm Banana Republic, ngày 6 tháng 1. Vậy là cô lặp hành vi phạm tội. Chuyện nghiêm trọng đấy Sutton."
Emma chà chà chân tấm vải lót sàn, đôi chân trần của cô lúc ướt đẫm mồ hôi và bết dính chiếc ghế nhựa.
Cặp còng tám đeo bên thắt lưng ông kêu leng keng khi ông xuống ghế. "Tóm là cô gì đây? Đi trại cải tạo ? Hay cô giả em gái song sinh bí mật của Sutton? Cô tên thật của cô là gì nhỉ? Emily hả?"
Emma lời ông . Cô bất ngờ chộp lấy cổ họng, thở gấp gập xuống ho khan. Cô ho tới mức phổi cũng đau.