Và một .
“Chào các !” Nisha nhảy khỏi chiếc ghế cạnh Garrett và vẫy tay chào họ, giọng đầy vui sướng.
Mái tóc đen dài của cô thắt thành hai bím, cô mặc trang phục phụ nữ thời trung cổ: eo bó sát và váy phồng, đầu đội mũ sắt sừng y hệt Garrett. Rõ ràng họ mặc đồ cặp với .
“Cái quái gì –” Charlotte thấp giọng . “Hãy với tớ là đến cùng cô .”
cảm thấy nôn mửa. Nisha? Sau khi hẹn hò với và Charlotte, xuống cấp thế .
Garrett ngẩng đầu lên và trông thấy Emma. Gương mặt lộ vẻ vui. Anh há miệng định , nhưng rốt cuộc chẳng thốt một lời.
Nisha luôn mồm huyên thuyên, cô mời cả nhóm cùng và khen ngợi trang phục của họ trong khi các cô gái chẳng buồn nhúc nhích. Cuối cùng cô xoay sang Emma.
“Sutton, một ?” Nisha vờ vĩnh hỏi, giọng rõ ràng giấu vẻ đắc thắng.
“Đi thôi,” Madeline thúc giục, kéo tay Emma băng qua sàn nhảy rin rít vì nước soda rơi vãi, băng qua quầy DJ và các cổ động viên đang tựa sát bàn bước thẳng phòng đồ.
Ánh đèn huỳnh quang tỏa sáng đầu họ. Không khí trong phòng thoang thoảng mùi vớ ẩm ướt và mùi dầu gội.
Madeline xuống băng ghế và kéo tay Emma. “Cậu ? Có về ?”
Tiếng nhạc bên ngoài nện thùm thụp vách phòng. Emma Madeline và nhận Madeline đang cho rằng cô buồn vì trông thấy cảnh đó. Thế nhưng cô hề buồn, mà đúng hơn, cô đang bối rối. Có Nisha thích Garrett? Đây là nguyên nhân khiến cô ghét Sutton?
Emma đưa tay vuốt tóc. “Tớ mà,” cô . “Chỉ là… tớ thấy kỳ cục .”
Madeline đan các ngón tay tay Emma. “Cậu tuyệt hơn nhiều khi ở bên . Tớ vốn điều khi hai còn đang quen , nhưng thật lòng tớ nghĩ Garrett xứng với . Anh mờ nhạt và tầm thường, như mẩu bánh mì trắng . Còn là Sutton Mercer – tương phản.”
Emma đôi mắt xanh tươi sáng của Madeline, trong lòng vô cùng cảm động. Các bạn của Sutton thể hảo, nhưng họ luôn về phía chị .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-lua-gat/chuong-159-bao-hanh.html.]
“Và Charlotte kể tớ về hồi còn hẹn hò với Garrett, ám ảnh về Thế Vận Hội Mùa Hè,” Madeline khẩy. “Đặc biệt là các môn thể thao của phụ nữ. Cậu tin ? Anh mê mấy bà hộ pháp lùn tịt đó!”
Cảm ơn các vì kể câu chuyện khi tớ xong đời nhé.
Emma khúc khích. “Ừ, lẽ hợp với tớ.”
“Chắc chắn .” Madeline đưa tay chỉnh chiếc vương miện đầu. Ống tay áo của cô trượt xuống khuỷu tay, để lộ làn da trần trắng sáng.
Emma chợt thấy cánh tay nõn nà xuất hiện bốn vết bầm tím hình ngón tay.
Ngày Làm 8 Tiếng, Lương 5 Triệu T_T
Emma thở dốc. “Mads, cái gì thế ?”
Madeline xuống cánh tay , mặt bỗng trắng bệch. “À gì .” Cô kéo ống tay áo xuống để che vết bầm, bàn tay cô run lẩy bẩy. Ống tay áo mắc kẹt vòng đeo tay khiến cô vật lộn một lúc mới kéo xuống hết .
Và , Emma trông thấy một vết bỏng đỏ bàn tay Madeline, một vết khác cổ cô.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên inh ỏi trong đầu Emma. Cô từng thấy hàng tá đứa trẻ nhận nuôi mang đôi mắt tím bầm, đầu mất vài mảng da và tóc, cánh tay chi chít những vết bỏng.
“Mads,” Emma thầm thì. “Cậu thể kể với tớ mà. Không .”
Môi Madeline mím thành một đường thẳng. Cô di ngón trỏ trong khe ghế. “Đâu gì to tát .”
“Chuyện lớn đấy.”
Căn phòng đồ bỗng trở nên tĩnh lặng. Có tiếng thét văng vẳng phát từ ngôi nhà ma ám. Cây kim giây chiếc đồng hồ treo tường phòng huấn luyện viên ì ạch hết nửa vòng thì Madeline mới chịu lên tiếng. “Bởi vì điếu thuốc lá.”
“Thuốc lá?”
“Điếu t.h.u.ố.c lá tớ hút chiều thứ Bảy tuần lúc ở bên các . Tớ phạm luật. Tớ đáng trừng phạt như .”