“Hay là dự vũ hội trường với em?” Emma chỉ tay về phía tấm poster vũ hội trường mùa Halloween treo tường phòng y tế. Đó là ảnh một bộ xương đang nhảy tango cùng một mụ phù thuỷ.
Ethan bước lui một bước. “Emma…”
Emma ngắt lời khi kịp tung một bài diễn văn -ghét-nhảy-nhót. “Chúng thể trông chừng cặp sinh đôi. Em sẽ một đối mặt với chuyện nữa. Và thật bữa tiệc cũng vui mà. Chúng thể hoá trang thật ngốc đến dự tiệc, ăn thật nhiều bánh cupcake ngon tuyệt của đội cấp dưỡng, nhảy nhót – hoặc nhảy cũng nếu thích. Chúng thể khác nhảy và họ.”
Ethan xoắn hai bàn tay . “Không là . Chỉ là… ờ, thật mời khác cùng.”
Ngày Làm 8 Tiếng, Lương 5 Triệu T_T
Emma sững như thể dội mặt cô một xô nước đá. Trong giây lát, tâm trí cô chẳng nghĩ gì ngoài cảm giác như giật điện.
“Ồ!” Lát cô . “Ồ, ừm, thế thì .”
Trên mặt Ethan hiện lên vẻ cáu kỉnh trẻ con, gần như là giận dỗi. “Em chỉ chúng là bạn. Em em .”
“Em ! Em mà.” Giọng Emma trở nên lanh lảnh mỗi khi cô cố tỏ vui vẻ. “Ý em là, hơn hết chúng nên là bạn. Và điều thậm chí còn hơn nữa. Em mừng cho ! Anh sẽ vui cho mà xem!”
Căn phòng bỗng nhiên trở nên quá chật chội cho cả hai . Emma vụt lên. “Ừm, em thôi.”
Ethan cũng dậy. “Gì? Đi cơ?”
“Em...em nên trở hội trường.” Emma vụng về mở cửa. “Họ vẫn đang tổ chức tiệc. Em nên giúp các bạn . Hơn nữa đồ đạc của em cũng để ở đó.”
“…” Ethan quàng túi xách lên vai và bước theo cô, nhưng Emma thêm về chuyện nữa. Cô vẫy tay với thoải mái hết sức thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-lua-gat/chuong-149-bi-tu-choi.html.]
“Em sẽ gọi cho ,” cô hứa hẹn, mặc dù chính cô cũng tin sẽ . Cô bước thật nhanh về phía đại sảnh, rẽ đó đổ sụp xuống dãy tủ đồ.
Cả đại sảnh vắng lặng, tiếng chuông tan học vẫn reo lên. Emma thể rõ tiếng thở gấp của chính . Một cơn nức nở dâng lên trong cổ họng nhưng cô nhanh chóng nuốt xuống.
“Mày từng cơ hội,” cô giận dữ thì thào. “Mày đưa quyết định. Đó là điều nhất.”
Một tiếng CẠCH chợt vang lên trong đại sảnh. Emma cứng lắng . Có tiếng ai đó thở và khịt mũi. Bóng của đó trải dài sàn. Có đang theo dõi cô? Nghe trộm cô?
Cô chạy thật nhanh rẽ tại góc ngoặt, nhưng còn ai ở đó. Emma hít và nhận trong khí mùi dừa. Và khi xuống, cô thấy những mảnh kính vỡ nhỏ xíu lấp lánh sàn nhà.
Cô quỳ xuống để chạm một trong những mảnh vỡ. Mảnh kính màu hổ phách khớp với miếng kính chụp của chiếc đèn suýt tí nữa đập nát đầu cô.
-----------------
“Chào !” Một thiếu niên mặt mụn, lưng đeo áo choàng Dracula bằng sa-tanh, mồm gắn hai chiếc răng nanh bằng nhựa, chân tóc trán tạo thành hình chữ V nhọn hoắt đột ngột xuất hiện ở lối cửa hàng bán đồ Halloween nhất Tucson, Scare-O-Rama.
“Cần giúp ? Cắn mấy cưng một miếng chắc ngon lắm đây!” Khi to, giọng y hệt như nhân vật ma cà rồng Count trong chương trình truyền hình thiếu nhi Sesame Street.
“Ew! Không cần!” Laurel bước nhanh qua . Cậu ma cà rồng dùng áo choàng che hết nửa gương mặt, theo đúng kiểu ma cà rồng, chuồn về chỗ của ở phía quầy.
Đó là một buổi chiều thứ Năm giờ học, Emma và Laurel đang săn lùng trang phục ấn tượng cho buổi vũ hội trường.
Thành thật mà , tất cả những gì Emma lúc là cuộn giường và thầm cảm ơn thần may mắn vì cái đèn đập thẳng đầu cô, nhưng cuối cùng cô cũng mềm lòng khi Laurel cứ liên tục năn nỉ.