Trò Lừa Gạt - Chương 131: Anh không hề nghĩ em là kẻ thất bại

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:42:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thật là tuyệt!" Emma thở gấp. Và xuống bộ váy áo của . " chúng diện đồ ?"

"Bởi vì tối nay là buổi tiệc khai mạc."

"Và chúng mời?"

Ethan đầy nguy hiểm. “Không. Tụi sẽ lẻn .”

Tay Emma buông thõng xuống. “Ethan – em thể vướng rắc rối thêm nữa. Ông bà Mercer sẽ g.i.ế.c em mất nếu họ em trốn chơi. Lẽ giờ em giường và ăn năn hối như một tên tội phạm.”

Ethan chỉ tay về phía hai vị khách mời đang bước lên bậc tam cấp tráng lệ. Một đàn ông mặc vét đen chỉnh tề ngay cổng và mỉm với họ. Ông lịch sự mở cửa mà cần kiểm tra thiệp mời.

“Thoải mái lên nào. Anh hứa em sẽ bắt .”

chuyện liên quan gì đến việc tìm thủ phạm sát hại chị Sutton ?”

Ethan thẳng ghế lái, trông khá ngạc nhiên vì câu hỏi của cô. “Ờ, liên quan gì. Anh dẫn em đến đây chơi cho vui thôi mà.”

Emma dời mắt từ viện nhiếp ảnh sang gương mặt Ethan. Dự một bữa tiệc hoành tráng với Ethan ư? Cực vui chứ. Có lẽ cô xứng đáng một chút thời gian thư giãn và là chính .

“Được .” Cô đẩy cửa xe bước xuống và ngoảnh đầu với . “ nếu chút rắc rối nào thì chúng chuồn ngay đấy nhé.”

Cô bé ngoan, thầm nghĩ. Trong vài giây tin chắc Emma sẽ yêu cầu Ethan chở con bé về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-lua-gat/chuong-131-anh-khong-he-nghi-em-la-ke-that-bai.html.]

phát chán với việc Emma cấm túc và chỉ thể dõi mắt con bé trong phòng. Đột nhập một bữa tiệc chính là phương thuốc nhất bác sĩ kê cho một linh hồn chán chường như đây.

Họ bước lên bậc tam cấp bằng đá. Cái nóng gay gắt của ban ngày biến mất, đó là cơn gió mát rượi thổi má. Mùi thơm của cây chanh và mùi nước hoa của các quý ông, quý bà nơi đây hoà quyện với trong khí.

Người đàn ông mặc vét đen xoay sang họ khiến ruột gan Emma như lộn nhào. Liệu ông đánh dấu danh sách khách mời ? Và liệu ông họ là học sinh trung học ?

“Tự nhiên lên nào,” Ethan thầm thì, rõ ràng nhận thấy cô đang căng thẳng đến mức nào. “Thật là trái ngược với lúc em chôm cái túi xách trong tiệm nhỉ.”

“Hài hước lắm đó.” Khi Emma ngang đàn ông mặc vét đen, cô nặn một nụ vô tư hết sức thể. “Chào buổi tối,” ông mở cửa cho họ.

“Thấy ?” cô thì thầm khi họ an tới đại sảnh. “Em mà. Em là kẻ thất bại thảm hại như nghĩ nha.”

Ethan nghiêng đầu cô. “Anh nghĩ em là kẻ thất bại.” Nói chạm cánh tay cô và đưa cô trong hội trường triển lãm.

Ngay khoảnh khắc , thứ xung quanh Emma như mờ , chỉ còn cô và tồn tại trong vũ trụ . Khi buông tay , cô vội chỉnh dây áo của chiếc đầm lụa và cố hít thở đều.

Phòng triển lãm mờ tối và mùi của hoa tươi. Các vị khách mời trong đại sảnh lót gạch nung màu nâu đỏ, vài đang ngắm những bức ảnh trắng đen tường, vài tán gẫu với , vài tách biệt với đám đông.

Tất cả mặc hoặc đầm hội, hoặc đầm dự tiệc, hoặc những bộ đồ vét bảnh bao. Vài nhóm đang vây quanh ba trai hơn hai mươi, lẽ họ là tác giả của những bức ảnh.

Ngày Làm 8 Tiếng, Lương 5 Triệu T_T

Một nhóm nhạc jazz đang chơi các ca khúc của Ella Fitzgerald. Vài nữ phục vụ mặc đồng phục đen đang quanh phòng với các khay đựng thức ăn nhẹ và đồ uống tay. Vài vị khách tò mò cô và Ethan khiến Emma cố thẳng lưng và tỏ tự tin hết mức thể.

“Tôm cuộn ạ?” một nữ phục vụ ngang và hỏi. Emma và Ethan mỗi lấy một phần.

Loading...