Hứa Chi gật đầu: “Chắc là . Nếu nó, e là lên . Dòng nước đen trông đáng sợ lắm. Cậu chơi nên miễn nhiễm với sương độc, nhưng chúng thì chắc.”
Tuy là đồng đội, nhưng để một bình thường liều mạng vì đồng đội mới quen một ngày thì quả thực thể.
Dù , nếu trơ mắt Ngôn Trầm bỏ mạng hồ, trong lòng chắc chắn sẽ vô cùng áy náy.
May mà .
“May là !” Hứa Chi là vui mừng hơn cả.
Ngôn Trầm ngẩn nụ chân thành của cô, khóe miệng cũng từ từ cong lên: “Ừm, do may mắn thôi.”
Hứa Chi : “Chúng mau bờ , hai họ chắc cũng đang lo lắm.”
Ngôn Trầm đáp: “Để cho xem chiến lợi phẩm từ con quái vật .”
Hứa Chi chèo thuyền gật đầu: “Được.”
Ngôn Trầm lấy mấy thứ từ trong túi áo .
[Đá gian ×1, mảnh kim loại ×3, chìa khóa ×2, sách kỹ năng thu thập sơ cấp ×1, t.h.u.ố.c giải độc ×2, bản vẽ vũ khí lam ×1].
“Nhiều thật đấy!” Hứa Chi thấy đồ , nụ càng thêm rạng rỡ. Cả cô ướt sũng, mái tóc ướt dính bết trán, từng giọt nước lăn dài gò má. Thế nhưng, đôi mắt cô sáng lấp lánh, rạng rỡ lạ thường.
“May mà sợ nước đen, nếu dù g.i.ế.c con quái vật , chúng cũng chẳng lấy mấy thứ !” Hứa Chi cảm thán từ tận đáy lòng.
Lập đội với Ngôn Trầm quả là một quyết định sáng suốt.
Ngôn Trầm : “Chỉ dựa một cũng .”
Hai trở bờ, kể chuyện xảy nước cho Chu Tuyết Nguyệt và Lê Mộng . Cả hai xong đều chút kinh hãi. Nếu lúc đó Chu Tuyết Nguyệt cố chấp xuống, e rằng thể trở về. May mà liều lĩnh. Hứa Chi nhờ học kỹ năng bơi lội mới giữ mạng, còn Ngôn Trầm, nếu may mắn nhặt Tị Thủy Châu thì cũng khó mà . Có bảo bối , ở những khu vực sông hồ, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Ngôn Trầm đột nhiên hỏi: “Mọi viên Tị Thủy Châu ?”
Hứa Chi và Chu Tuyết Nguyệt . Thật , ai mà chứ? Có Tị Thủy Châu, hồ nào cũng thể xuống, chắc chắn sẽ hữu dụng.
Thế nhưng, trong lòng họ đều hiểu rõ, vật chỉ khi ở trong tay Ngôn Trầm mới phát huy tác dụng lớn nhất.
Bởi vì Ngôn Trầm chơi, sợ sương độc. Tị Thủy Châu ở , thể thoải mái lặn xuống đáy hồ tìm kiếm các loại tài nguyên. Huống hồ, còn ở khu hồ lâu dài, giống như họ chủ yếu hoạt động ở khu rừng, hiếm khi dịp tới đây.
Tiêu diệt quái vật đáy hồ mà nhận vật phẩm như , lẽ những đáy hồ khác cũng cất giấu nhiều thứ ho. Chờ bọn họ , Ngôn Trầm cũng thể một xuống đó tìm kiếm.
Hứa Chi đề nghị: “Dù thứ cũng là Ngôn Trầm tìm , là cứ để cho .”
Chu Tuyết Nguyệt : “ cũng nghĩ . Lê Mộng, thấy ?”
Lê Mộng: “ ý kiến.”
Chu Tuyết Nguyệt quyết định: “Vậy . Hôm nay thu hoạch nhiều như , dù ba chúng chia đều cũng lời to . Vừa nãy và Lê Mộng cũng đào ít quặng, hai, ba trăm viên, lát nữa về chia .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-sinh-ton-tu-can-nha-do-nat/chuong-81.html.]
Hứa Chi : “Thời gian còn nhiều, chúng tranh thủ thu thập thêm chút tài nguyên nữa về.”
Còn một tiếng đồng hồ đếm ngược, quyết định tách hành động, tìm kiếm những thứ cần. Chẳng hạn như Hứa Chi phát hiện một bãi cát mịn, cô thu đầy mấy rương mang về. Cát là vật liệu cần thiết để nâng cấp nhà, còn thể dùng để chế tạo thủy tinh. Mặc dù nhà của cô cần nâng cấp nữa, nhưng những chơi cấp 4 lên cấp 5 thì cần. Cô định thu một ít về để đổi lấy gỗ và đá, như sẽ cần chặt cây, dù giá trị của cát vẫn cao hơn gỗ một chút. Mấy cái rương cô mang theo vẫn còn trống.
Nếu tìm tre, Hứa Chi còn chặt một ít mang về.
Nói đến đây, cô bỗng nhớ một chuyện.
Bản đồ khu hồ cô vẫn lấy .
“ một tấm bản đồ khu hồ, định chia sẻ với . một điều kiện, bản đồ truyền ngoài, chỉ bốn chúng xem thôi. Mọi đồng ý chứ?”
Ai cũng ngờ chuyện như .
Bản đồ khu hồ, đây họ từng qua.
Lê Mộng: “Đương nhiên đồng ý.”
Chu Tuyết Nguyệt: “Cậu chịu lấy là chúng hời lắm , chắc chắn sẽ theo lời .”
Ngôn Trầm cũng gật đầu.
“Vậy . sẽ chụp ảnh gửi nhóm cho cùng xem.”
Hứa Chi lấy bản đồ . Những gì cô thấy đều thể chụp . Hình ảnh gửi nhóm rõ nét, chỉ cần mở là thể xem .
“Nhìn bản đồ thể thấy khu hồ rộng lớn. Tạm thời xác định vị trí hiện tại của chúng , e rằng mất nhiều thời gian khám phá mới thể rõ. Chuyện đành nhờ cả Ngôn Trầm thôi. Đương nhiên, nếu đá dịch chuyển đến đây thì tấm bản đồ cũng sẽ ích. Chúng hãy cùng thiện nó, nhất là đ.á.n.h dấu tất cả những nơi gì đặc biệt, tài nguyên gì. Lỡ khu hồ còn hạn chế , việc tìm kiếm tài nguyên sẽ tiện lợi hơn nhiều.”
Chu Tuyết Nguyệt: “Cậu đúng. Ngôn Trầm, vất vả cho . Cậu cần gì cứ với bọn , thể cho chúng nhất định sẽ cung cấp.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Ngôn Trầm chính là chờ những lời .
Anh ở đây lạ nước lạ cái. Nếu chỉ dựa sức để khám phá một bản đồ rộng lớn như , quả thực là chuyện tưởng.
Hứa Chi : “Vũ khí, trang và một công cụ sinh hoạt, tối nay về sẽ cố gắng hết gửi cho . Còn những yêu cầu khác, cứ đề xuất trong nhóm là .”
Ngôn Trầm: “Được, .”
Lê Mộng: “Muốn ăn gì cũng thể tìm nhé.”
Hứa Chi : “Sau lộc ăn .”
Ngôn Trầm gật đầu: “ .”
Chu Tuyết Nguyệt tổng kết: “Được , thời gian còn sớm, chúng tìm tài nguyên , lát nữa ai về nhà nấy.”
An là hết, Lê Mộng vẫn cùng Chu Tuyết Nguyệt. Hứa Chi chọn một hướng khác. Ngôn Trầm thì cầm thuyền kayak, định chèo qua hồ về nơi ở cũ, cố gắng về khi trời tối hẳn. Anh dựng một căn nhà tạm sơ sài thể ở bên đó, vẫn còn một đồ đạc. Giờ muộn thế , nếu đổi chỗ ở sẽ kịp nhà mới, nên thà về chỗ cũ. Đường cũng quá xa.