Hứa Chi: “Gặp chút rắc rối thôi.”
[Bạch Vựng đang sử dụng Đá Đồng Hành để dịch chuyển đến vị trí của bạn, đồng ý ?]
Hứa Chi nhận thông báo của hệ thống, cô liền nhấn xác nhận.
Hai phút , Bạch Vựng xuất hiện mặt cô. Đây là đầu tiên Hứa Chi gặp mặt Bạch Vựng. Cô khỏi ngạc nhiên khi thấy đối phương là một trai trẻ măng, trông chỉ hai mươi, hai hai tuổi là cùng.
Hứa Chi thậm chí còn nghi ngờ vẫn là sinh viên. Hai bốn mắt , chút ngượng ngùng, nhưng Bạch Vựng nhanh chóng nở nụ , để lộ hai chiếc răng nanh: “Chào .”
Hứa Chi: “Chào .”
“Quen lâu thế , cuối cùng cũng gặp mặt.” Bạch Vựng ngờ Hứa Chi trông như thế . Trong tưởng tượng của , Hứa Chi là một phụ nữ tinh , quyết đoán tầm ba mươi tuổi. Ai ngờ trẻ như , trông cũng chỉ bằng tuổi .
Hứa Chi chỉ mỏ băng tinh cách đó xa: “Vậy bắt đầu luôn nhé.”
Cô kể lể những khó khăn đường , bởi vì tỷ lệ phân chia thỏa thuận từ , Bạch Vựng cũng đồng ý, cần phí lời gì.
Đào quặng cần thời gian, Hứa Chi nhân lúc kiếm gì đó ăn, tiện thể lướt xem kênh trò chuyện. Chờ cô nghỉ ngơi xong, cô sẽ thám thính xung quanh xem tìm thứ gì hữu ích .
Cô nghi rằng đợi đến khi bộ băng tinh đào hết thì điểm đào kho báu mới xuất hiện, giống như . cũng thể chắc chắn 100%, cứ tìm thử xem .
Bạch Vựng thấy cảnh tượng hỗn độn đất. Tuy rõ xảy chuyện gì, nhưng bộ dạng phần chật vật của Hứa Chi, gọi đến muộn như , cũng đoán quá trình hề suôn sẻ.
Đây là đầu tiên Bạch Vựng thấy mỏ băng tinh. Cậu chút phấn khích. Vốn dĩ thích các loại khoáng thạch, huống chi là loại đá phát sáng mắt thế .
Cậu lấy chiếc cuốc trung cấp mà Hứa Chi đưa, nhanh chóng bắt đầu công việc. Đây cũng là đầu tiên đào quặng khi tinh thông Lục Nghệ và trở thành thợ mỏ chuyên nghiệp.
Vài nhát cuốc bổ xuống, lượng băng tinh văng lập tức tăng gấp đôi.
Hứa Chi cạnh xem cũng thấy vui lây. Mỏ băng tinh lớn như , cô vất vả lắm mới tìm . Nếu cô tự đào thì sẽ hiệu ứng nhân đôi, nhưng gọi Bạch Vựng đến thể tạo giá trị cao hơn.
Số băng tinh tăng thêm đó, Hứa Chi và Bạch Vựng sẽ chia đều. Hứa Chi cảm thấy lợi dụng . Bởi vì nếu cô gọi Bạch Vựng tới, bộ băng tinh đều là của cô.
Giờ gọi đến, tạo thêm băng tinh chia cho . Lợi cả đôi bên.
Tạm thời tất cả quặng đều cất ba lô của Bạch Vựng, Hứa Chi cũng ý kiến. Cô lấy hai cái bánh kem để ăn, lấy vội vàng cho miệng, nếu với nhiệt độ , bánh kem sẽ đông cứng thành que kem mất.
Cô cũng dám ăn các món khác, ví dụ như canh nóng cơm, những món nước đều thích hợp để ăn ở đây.
Ăn một chút gì đó, cơ thể cô liền dễ chịu hơn hẳn. Cô Nam Cực lâu như mà vẫn ăn gì.
Trước khi , Ngôn Trầm chuẩn cho cô một bình nóng, đựng trong chiếc bình giữ nhiệt màu đen mà cô tặng . Hứa Chi lấy uống một ngụm, hương thơm ngát lan tỏa trong miệng, uống xong cả đều ấm lên. Chiếc bình , cả ống hút nên cần mở nắp, nhờ mà bên trong nguội .
Chờ cô ăn uống no nê, Bạch Vựng vẫn đang hăng hái đào quặng, mặt đỏ bừng vì vận sức, trông nhiệt huyết vô cùng.
Hứa Chi: “Vậy cứ ở đây đào nhé? loanh quanh trong xem .”
Bạch Vựng: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-sinh-ton-tu-can-nha-do-nat/chuong-478.html.]
Hứa Chi: “Có việc gì thì nhắn tin cho .”
Cô liền men theo hang động sâu trong. Không gian lòng sông băng lớn, khu vực mỏ băng tinh rộng hơn hai trăm mét vuông, nhưng phía vẫn còn đường xuống. Tuy càng xuống càng lạnh và gian tối tăm chút rợn , Hứa Chi vẫn kìm mà cứ tiếp. Có lẽ vì tò mò về những điều , cô xem điểm cuối cùng của nơi là , và rốt cuộc gì đang ẩn giấu bên .
Đi nửa giờ, bên trong tĩnh lặng đến đáng sợ. Hứa Chi chỉ thể thấy tiếng hít thở và tiếng bước chân của chính . Lúc , bất cứ thứ gì đột ngột xuất hiện cũng thể khiến cô giật nảy .
Cô nhịn lấy Phù Liên Lạc , định trò chuyện với Ngôn Trầm vài câu, nhưng nghĩ thôi. Kẻo khiến lo lắng.
Cô cũng gặp chuyện gì.
Hứa Chi định cất Phù Liên Lạc thì thấy giọng Ngôn Trầm vang lên.
“Hứa Chi?”
Hứa Chi sững , cô còn gì mà Ngôn Trầm thấy ?
“Em đang ở thế?” Giọng Ngôn Trầm nhẹ, lẽ vì sợ phiền cô. Dù cũng chắc tình hình bên Hứa Chi thế nào, nhỡ giọng hỏng việc gì đó thì phiền.
Hứa Chi: “Em đây, nhưng… đột nhiên tìm em?”
Ngôn Trầm: “Phù Liên Lạc sáng lên một chút.” Anh giải thích.
Sau khi Hứa Chi rời , vẫn luôn để Phù Liên Lạc bên , ở nơi thể thấy bất cứ lúc nào, để chỉ cần cô gọi là thể trả lời ngay. Vừa dù Hứa Chi gì, Ngôn Trầm vẫn để ý thấy tấm phù sáng lên. Đây là Phù Liên Lạc một-một, một khi tấm phù bên phản ứng thì chắc chắn là cô đang tìm .
Hứa Chi: “Không gì ạ, em vốn định báo với là em tìm thấy mỏ băng tinh .”
Ngôn Trầm: “Ừm. Vậy ?”
Hứa Chi: “Em định đợi lúc sắp về mới .”
Ngôn Trầm: “Nói sớm một chút cũng .”
Hứa Chi: “Vâng.”
Không thể , giọng Ngôn Trầm bầu bạn, lòng cô cũng an tâm hơn hẳn.
Ngôn Trầm: “Tối nay em ăn gì?”
Hứa Chi: “Em ăn món gì đó nóng hổi.”
Yêu cầu của Hứa Chi quá đơn giản, đến nỗi Ngôn Trầm cũng nhịn bật . Cô cũng theo.
Hứa Chi: “Hết cách , ở đây lạnh quá.”
Ngôn Trầm: “Lẩu khô cay thì ?”
Hứa Chi: “Ăn chứ!”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Ngôn Trầm: “Phi ớt khô cho dậy mùi, xém cạnh một ít ba chỉ và lòng non, cho súp lơ, rong biển, khoai tây, cải thảo, măng tây, đậu hũ, râu bạch tuộc đảo đều. Một nồi lẩu khô cay xè, đảm bảo em ăn là xuýt xoa.”