Một lát , cô tìm thêm một viên đá vỏ chai và một viên ngọc bích.
Đặng Trường Văn cũng tìm thêm vài viên nữa.
Hứa Chi thẳng thắn đề nghị, những viên đá quý khác tìm đều thuộc về , còn thạch hồng và thạch tím thì cô sẽ lấy. Đổi , cô sẽ đưa cho những vật phẩm khác, đảm bảo chịu thiệt.
Đặng Trường Văn vốn chỉ giúp một tay chứ chẳng màng đến chuyện lợi lộc. Nghe Hứa Chi , vội xua tay từ chối tập trung tìm kiếm.
Thế nhưng, ánh đèn pin lập lòe thu hút sự chú ý của một tên lính gác cá. Dù đây cũng là nơi ở của công chúa, con lén lút mò đến ban đêm.
Gần đây, ngày nào cũng vô con kéo đến khu di tích đáy biển, là để cung cấp tin tức, nhưng cuối cùng chẳng thông tin nào hữu ích. Chuyện khiến công chúa cá ngày nào cũng nổi cơn tam bành, lũ thuộc hạ cá chịu trận. Hơn nữa, kẻ cướp mất phò mã cũng là con , nên cá vốn chẳng chút thiện cảm nào với loài .
Thấy kẻ lén lút, tên lính gác lập tức vung vũ khí lao tới tấn công.
Đặng Trường Văn gần hơn nên trở thành mục tiêu của .
Anh phản ứng nhanh, đang mặc bộ giáp bảo vệ nên lập tức rút thanh trường đao đỡ gọn, vì hề hấn gì.
Nghe tiếng kim loại va chạm, Hứa Chi giật dừng tay. Cô định rút Ẩn Ma Đao ứng chiến, nhưng chợt nhớ thanh đao từng cá thấy. Lỡ như nhận thì phiền phức to, bởi tên cá chắc cô là ai.
Nghĩ , cô nhanh tay lôi chiếc mũ trùm đầu lợn rừng đội lên, mới rút Thanh Hàn Kiếm.
Mặc kệ gã cá nhận cô , cứ đội mũ lên thì chắc chắn ai thấy mặt.
Ai ngờ ngày chiếc mũ trùm đầu lợn rừng xí hữu dụng đến thế.
Ngay cả cái mùi hôi hám của nó, bây giờ cô cũng thể tạm nhân nhượng.
Chỉ một tên lính gác, một Hứa Chi dư sức xử lý, Đặng Trường Văn chỉ cần yên quan sát là đủ.
Cô nhanh chóng hạ gục , nhưng g.i.ế.c mà ném cho Đặng Trường Văn một cuộn dây thừng để trói gô gã cá . Cô bảo Đặng Trường Văn cứ tiếp tục tìm kiếm, còn thì kề kiếm cổ , uy h.i.ế.p dẫn cô tìm thêm đá quý.
Đây là địa bàn của cá, chắc chắn nơi nào những rặng san hô sản sinh đá quý, nếu thì túi đá quý to sụ mà công chúa cá là từ ?
Hứa Chi phát hiện đám cá dường như đều chung một đặc điểm: ban đầu thì hung hăng càn quấy, nhưng một khi khuất phục thì nhát như cáy. Có lẽ vì thực lực biển khá mạnh, địa vị cao nên chúng quen thói bắt nạt các sinh vật biển khác. Gặp kẻ mạnh hơn thì lập tức co vòi.
Gã cá ngờ Hứa Chi thể chuyện nước, bèn cẩn thận quan sát cô, xác định cô là con thì càng thêm kinh ngạc.
Cơ mà, phò mã cũng là con , ngài cũng thể thở và chuyện nước. Đó cũng là lý do công chúa mê mệt ngài . Phò mã điển trai, giọng êm tai, còn thể trò chuyện với họ nữa.
Con tìm đá quý, mà phò mã cũng thích sưu tầm những thứ đó. Công chúa nên sai bọn họ canh giữ các rặng san hô, hễ là thu về. Trước đây công chúa cất giữ cả một kho báu lớn, định phò mã bất ngờ, nhưng cuối cùng ngài chẳng cần đến.
Gã cá cứ chằm chằm chiếc mũ trùm đầu lợn rừng của Hứa Chi.
con … trông thật kỳ quặc, chẳng giống phò mã chút nào.
“Ngẩn đó gì?” Lưỡi kiếm của Hứa Chi dí sát hơn một chút.
Gã cá sợ hãi, lắp bắp: “Chẳng… chẳng ở ngay đây ? Ngay bên ngoài thôi mà.”
Hứa Chi đưa tay chỉ về phía : “Ý ngươi là rặng san hô lúc nãy?”
Gã cá vội vàng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-sinh-ton-tu-can-nha-do-nat/chuong-307.html.]
“Không còn chỗ nào khác ? Một nơi nhiều đá quý hơn chẳng hạn.”
Gã cá ngập ngừng.
Nhìn bộ dạng ấp úng của là chắc chắn .
“Dẫn đường! Nếu đừng trách vô tình.”
Biết tỏng tính cách của cá, Hứa Chi cố tình tỏ hung tợn, buông lời đe dọa.
“Chỉ là…”
Lưỡi kiếm của Hứa Chi chạm nhẹ cổ . Thanh Hàn Kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chỉ cần nhích thêm chút nữa là thể xuyên qua lớp da của . Hơi lạnh thấu xương từ lưỡi kiếm khiến gã cá run lẩy bẩy.
“… dẫn cô ! Đi ngay bây giờ!”
Hứa Chi chẳng chẳng rằng, một tay xốc gã cá lên, bắt dẫn đường. Gã cá hình nhỏ thó, nhẹ hều, Hứa Chi xách lên chẳng tốn chút sức lực nào.
Đặng Trường Văn định theo, nhưng Hứa Chi ngăn : “Anh cứ ở đây tìm tiếp , chỗ vẫn còn đá quý đấy.”
Cô lấy một lá bùa truyền âm khác từ ba lô.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Cái cho , sẽ dùng nó để liên lạc. Nếu thì gõ một tiếng rặng san hô để trả lời là ‘’, còn thì gõ hai tiếng. sẽ tìm sớm thôi.”
Đặng Trường Văn gật đầu, mừng rỡ nhận lấy lá bùa. Hắn nghĩ, thứ , chẳng dù về khu 2 thì vẫn thể liên lạc với Hứa Chi ?
Hứa Chi thúc gã cá về phía .
Gã vẫn còn lải nhải: “Lát nữa cô sẽ thả chứ? Sau khi dẫn cô tìm đá quý .”
Hứa Chi gằn giọng: “Ngươi mà còn lải nhải nữa, bịt miệng ngươi đấy. Lo mà dẫn đường .”
Hứa Chi liếc đồng hồ, khẽ nhíu mày. Cô ở nước hai tiếng, trong khi kế hoạch ban đầu là chỉ ở ba tiếng.
Hy vọng tên cá thật sự thể giúp cô tìm đủ thạch cần thiết.
Gã cá rụt cổ , nhưng bộ dạng hung hăng của Hứa Chi khiến nhớ tới con cướp mất phò mã. Hắn từng thấy mặt, nhưng đồn đó là một phụ nữ cực kỳ hung dữ, luôn mang theo một thanh đao.
Gã cá cúi đầu thanh kiếm trong tay Hứa Chi, khẽ thở phào, bụng bảo chắc cùng một .
Sau mười phút bơi lội, cuối cùng họ cũng đến nơi gã cá .
Nơi sâu hơn trong lòng khu di tích, khắp nơi mọc đầy rong biển, tỏa thứ ánh sáng xanh lục ma mị.
Từ xa, Hứa Chi thấy vô ánh sáng lấp lánh của đá quý hắt .
Chúng mọc chi chít khắp nơi, đủ màu sắc.
Khác hẳn với rặng san hô cằn cỗi , sản lượng ở đây quả thực quá kinh .
Hứa Chi mà sững sờ, mắt sáng rực lên.
Không ngờ một nơi chứa đầy châu báu thế !