Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 32. Cảm Giác Ôm Nhuyễn Ngọc Ôn Hương Trong Ngực
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:46:45
Lượt xem: 13
Một lúc lâu sau Tần Thanh Nguyện mới hắng hắng cái cổ họng có chút khô khốc, cất giọng khàn khàn:
- Tiểu thư quá lời rồi, số hai mươi chín xin mạo phạm. Mong tiểu thư tha lỗi!
Nói xong, hắn hơi hơi cúi người, động tác cứng ngắc mà cẩn thận bế Hoàng Như Ý lên. Cơ thể của nàng nhẹ nhàng và mềm mại, uyển chuyển khiến hắn trong chớp mắt có cảm giác như chính mình đang ôm một đóa hoa nho nhỏ thơm ngát, lại như đang bế một bé mèo con ngoan ngoãn dịu dàng.
Cơ thể của Tần Thanh Nguyện thì trái ngược lại, vừa cao lớn lại vừa chắc khỏe. Hoàng Như Ý bị hắn ôm cách mặt đất cao như vậy, nàng theo bản năng mà nắm chặt cổ áo hắn, nhào vào trước n.g.ự.c hắn không dám nhúc nhích.
Giữa những cơ bắp rắn rỏi đặt ở lưng và chân, thân thể Hoàng Như Ý càng thêm nhỏ nhắn mềm mại. Nàng tỏ vẻ khó chịu, vặn vẹo cơ thể, càu nhàu:
- Này, sao ngươi cứng quá vậy, ta khó chịu quá đi...
Tần Thanh Nguyện khựng lại, nhìn xuống thân hình cường tráng của mình mà cảm thấy tội lỗi. Một kẻ thô kệch như hắn... Có lẽ là hắn thật sự khiến người khác khó chịu. Thấp giọng để không lộ ra cảm xúc buồn bã, hắn cất tiếng:
- Xin tiểu thư cố gắng chịu đựng một chút.
Nói xong, hắn bắt đầu tăng tốc, muốn nhanh chóng đưa nàng vào phòng. Hoàng Như Ý lại không để hắn dễ dàng đạt được ý đồ như vậy. Nàng lại cựa quậy thân mình, phụng phà phụng phịu nói:
- Ngươi đừng đi nhanh như vậy! Bước chậm chậm thôi, ta chóng mặt quá!
- …Vâng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/32-cam-giac-om-nhuyen-ngoc-on-huong-trong-nguc.html.]
Tần Thanh Nguyện cố gắng nặn ra một chữ “vâng” khô khốc rồi im bặt, xấu hổ. Hắn không dám nói nhiều, sợ để lộ cảm xúc của bản thân. Tần Thanh Nguyện đã sống hai mươi lăm năm trong cuộc đời thực, lại trải qua gần cả trăm lần sống hơn hai mươi năm trong các thế giới ảo để làm nhiệm vụ, đều là sống thì cô đơn, c.h.ế.t thì cô độc. Lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Thanh Nguyện được hưởng thụ cảm giác ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực.
Cơ thể của nàng nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay của hắn, nhưng thịt da của nàng mềm mại, đầy đặn đè nặng vào lòng của hắn. Từ cơ thể của nàng lại còn có một hương thơm ngọt ngào, mùi hương xử nữ, quẩn quanh vương vấn vào nơi chóp mũi hắn. Thanh âm của nàng mềm mại lại nũng nịu gợi cảm càng khiến người nghe, nhất là nam nhân, dễ nảy sinh những suy nghĩ vẩn vơ. Tiểu thư ngây thơ còn không biết gì mà không ngừng, uốn éo cơ thể, cọ tới cọ lui trên người hắn.
Tần Thanh Nguyện hoang mang không biết đi nhanh hay chậm. Nếu hắn đi nhanh, tiểu thư sẽ chóng mặt. Nhưng nếu đi chậm, hắn sợ, nếu tiểu thư còn uốn éo như vậy, phụng phịu như vậy, nhỡ hắn không cẩn thận mà nổi lên phản ứng thì làm sao bây giờ?
Đã thế, Hoàng Như Ý lại còn ngẩng đầu, đưa đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Tần Thanh Nguyện chằm chằm, cố gắng ra vẻ nghiêm nghị mà nói:
- Nếu cha ta đã đưa ngươi cho ta, vậy từ nay về sau ngươi chính là người của ta. Từ nay về sau, thân thể của ngươi, trái tim của ngươi đều chỉ thuộc về một mình ta, được không?
- Vâng.
Hoàng Như Ý bĩu môi, không hài lòng về câu đáp ngắn gọn của gã cận vệ. Nàng lại nghẹn ngào nói:
- Thân thể ta yếu ớt, tính tình cũng yếu đuối lắm. Ngươi có thể không vâng lời ta, nhưng ngươi cũng không thể khi dễ ta. Thân thể bệnh tật này của ta chịu không nổi đâu. Ngươi phải dịu dàng với ta đấy!
- Vâng.
Hoàng Như Ý bất lực đến muốn đỡ trán. Nàng đã nói đến như thế mà cái gã đầu gỗ này vẫn chỉ biết “vâng” một tiếng mà thôi. Thật đáng ghét mà. Tiểu thư mèo nhỏ quyết định ngửa bài với sói lớn mặt than, nàng gằn giọng:
- Ngươi đừng chỉ có gầm gừ mãi như thế! Ta rất nhát gan đó! Sau này ở trước mặt ta, ngươi không được nói một câu ít hơn năm chữ đâu đấy. Còn nữa, không được trưng cái gương mặt lạnh lùng đó với ta! Ta sẽ sợ lắm, thật đấy!