Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 160. Hoàng Như Ý ngất đi

Cập nhật lúc: 2025-02-05 08:10:47
Lượt xem: 1

Mấy lời của Tần Thanh Nguyện làm Hoàng Như Ý nổi giận. Cô ngay lập tức đứng phắt dậy, nghênh mặt với Tần Thanh Nguyện, nhìn xoáy vào mắt của hắn. Ánh mắt của cô khiến Tần Thanh Nguyện giật mình. Và khi Hoàng Như Ý cất tiếng, hắn lại càng giật mình nhiều hơn. Hoàng Như Ý run giọng, vừa căm phẫn vừa bi thương:

 

- Thầy cho rằng em là thứ con gái dễ dãi có phải không? Thầy cho rằng em thích làm bản thân bị thương lắm hay sao? Nếu thầy khinh thường em như thế thì thầy đi đi, thầy đi ngay đi ạ! Em không cần sự thương hại của thầy! Em càng không cần sự khinh ghét của thầy! Em ghét thầy lắm! Thầy đi ngay đi!

 

Tần Thanh Nguyện cau mày. Hình như hắn đã lỡ lời, làm cô bé bị tổn thương rồi. Hắn vừa mới nói không muốn cô bé chịu thương tổn, mà chính hắn lại làm cô bị tổn thương. Thở ra một hơi dài, Tần Thanh Nguyện chán nản nhận ra, hắn đúng là luôn mang đến sự khó chịu cho người khác. Cúi đầu với Hoàng Như Ý, Tần Thanh Nguyện trầm giọng:

 

- Xin lỗi em. Tôi không có ý khinh thường em. Là tại tôi... không biết cách ăn nói, không biết lựa lời. Em đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe! Tôi đi ngay đây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/160-hoang-nhu-y-ngat-di.html.]

Nói rồi, Tần Thanh Nguyện quay lưng, vội vã đi ngay. Cánh cửa mở ra rồi nhanh chóng đóng rầm lại trong cơn ngỡ ngàng của Hoàng Như Ý. Cô vội chạy theo, nhưng hấp tấp thế nào mà chân nhỏ lại vướng phải tấm thảm, ngã đánh rầm xuống đất. Trán của cô vừa khéo đập ngay vào cạnh bàn gần đó. Hoàng Như Ý chỉ thấy trán nhói đau, rồi trước mắt cô tối sầm, ngất xỉu.

 

Tần Thanh Nguyện vẫn còn đang đứng bên ngoài cánh cửa, thẫn thờ không biết phải đi đâu về đâu thì nghe có tiếng động vang lên trong nhà. Hắn hốt hoảng mở ngay cửa ra, nhìn vào trong. Vừa nhìn một cái, tim của Tần Thanh Nguyện suýt nữa là nhảy vọt lên đến cổ họng. Bởi vì hắn trông thấy Hoàng Như Ý đang nằm sóng soài trên nền nhà, bất động. Trên trán của cô còn có một vết thương đang ri rỉ máu.

 

Tần Thanh Nguyện không còn nghĩ được gì nữa, lao vội vào trong, bế Hoàng Như Ý lên, hốt hoảng kêu cứu. Vài người ở những căn hộ xung quanh bước qua, hốt hoảng giúp gọi cho cấp cứu, lại giúp Tần Thanh Nguyện đưa Hoàng Như Ý xuống sân. Trong một thoáng mơ màng tỉnh dậy, Hoàng Như Ý mơ hồ nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tần Thanh Nguyện. Cô muốn lên tiếng an ủi hắn, nhưng sức lực không đủ, trước mắt lại tối sầm. Hoàng Như Ý ngất đi trong vòng tay của Tần Thanh Nguyện.

 

Bế cơ thể mềm oặt của Hoàng Như Ý trên tay, lòng của Tần Thanh Nguyện c.h.ế.t lặng, nhưng tâm trí của hắn hỗn loạn rất nhiều hình ảnh. Trong đó, rõ nhất và nhiều nhất chính là cảnh tượng của kiếp làm ám vệ trong thế giới nhiệm vụ trước. Khi đó, tiểu thư của hắn, mèo con của hắn, cũng lả đi, mềm oặt, lạnh dần và không còn sức sống trước mắt hắn như thế. Khi đó, tứ chi của hắn đã bị tàn phế, hắn chỉ có thể chạm vào tiểu thư khi đổ ập lên t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của nàng mà mớm viên thuốc hủy thi diệt cốt cho nàng. Còn bây giờ, hai tay của Tần Thanh Nguyện vẫn khỏe mạnh. Hắn có thể ôm lấy Hoàng Như Ý, bế cô lên và cảm nhận rõ ràng hơn cả kiếp trước, sự mềm oặt không còn sinh lực của cô.

 

Tần Thanh Nguyện gần như không thở nổi, hắn gắng gượng đưa Hoàng Như Ý xuống đến trước cổng thì khụy xuống khi chiếc xe cấp cứu vừa tới. Để mặc cho nhóm nhân viên y tế làm việc, Tần Thanh Nguyện bải hoải, không còn nhận biết được xung quanh nữa. Trong đầu của Tần Thanh Nguyện cứ quẩn quanh một ý nghĩ đầy ám ảnh. Tại vì hắn bỏ đi, nên cô mới phải chạy theo, mới vấp ngã như thế. Hắn đúng là tên xui xẻo, đi đến đâu cũng sẽ làm liên lụy đến người khác. Hắn lẽ ra không nên xuất hiện ở đây. Hắn lẽ ra không nên xuất hiện trong cuộc đời của cô như vậy.

Loading...