Trái Tim Ở Phía Sau Chiếc Kính Đen - 🌧 CHƯƠNG 6: SAU CÁNH CỬA KHÉP LẠI

Cập nhật lúc: 2025-10-06 16:56:15
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

🌧 CHƯƠNG 6: SAU CÁNH CỬA KHÉP LẠI

từng nghĩ, chia tay là một hành động dứt khoát.

Chỉ cần lưng, chỉ cần bước khỏi ngôi nhà từng gọi là “tổ ấm”, nỗi buồn sẽ bỏ phía .

hóa , thứ ở nhiều nhất, là cảm giác trống trải len lỏi trong từng nhịp thở.

Ngày , trời mưa rả rích suốt buổi. Cơn mưa đầu mùa chẳng to nhưng dai dẳng, giống hệt mối quan hệ giữa — chẳng ai thể rõ bắt đầu và kết thúc từ lúc nào.

kéo vali khỏi cửa, tiếng chốt khóa vang lên khẽ khàng.

Chỉ một âm thanh thôi, mà tim co thắt như ai bóp nghẹt.

Cánh cửa , từng mở chào đón mỗi buổi chiều tan , giờ là thứ ngăn giữa hai từng đầu gối tay ấp.

Căn hộ bạn tầng bảy của một khu chung cư cũ, hành lang dài và hẹp, mùi ẩm mốc của thời gian.

Cô bạn đùa: “Ở đây nhỏ, nhưng ít ai đeo kính gọng đen khiến phát điên.”

bật , nhưng tiếng khàn khàn, lạc lõng.

Những ngày đầu, bận rộn đến mức thời gian nghĩ ngợi.

Buổi sáng dậy sớm, , chiều về nấu ăn, tối xem phim cho qua giờ.

Thế nhưng, dù cố gắng thế nào, thói quen cũ vẫn cứ bám riết lấy như bóng với hình.

Khi nấu cơm, vẫn xếp hai đôi đũa.

Khi pha cà phê, vẫn vô thức múc thêm một muỗng đường nữa, mới nhận còn đó nữa.

Đôi khi, tự hỏi: nhớ ? Có bao giờ về, căn bếp trống mà thấy lạnh lẽo như ?

.

Vì suốt ba năm bên , giỏi nhất là im lặng.

Tối hôm , mở điện thoại, kéo đến tên trong danh bạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trai-tim-o-phia-sau-chiec-kinh-den/chuong-6-sau-canh-cua-khep-lai.html.]

Cái tên “Phó Tri Duyện” vẫn đó, sáng rõ, như từng xoá khỏi đời .

Ngón tay dừng nút “Gọi”.

Chỉ cần nhấn một cái thôi, sẽ giọng — trầm, nhẹ, khàn khi mệt.

.

Bởi sợ, sẽ bằng giọng bình thản , như thể chúng từng là gì của .

ban công, gió thổi nhẹ, mang theo mùi mưa và ẩm.

Dưới đường, xe cộ vẫn qua , đèn đỏ đèn xanh chớp tắt.

Thành phố ồn ào, nhưng lòng thì yên lặng đến đáng sợ.

Đêm , mơ thấy .

Trong giấc mơ, vẫn đeo kính, giữa gian bếp ngập ánh sáng. Anh , nở một nụ hiền:

“Em về ?”

Giọng khiến bật trong mơ.

bước tới, định chạm , nhưng chỉ kịp chạm .

Tỉnh dậy, gối ướt đẫm.

im, lắng tiếng mưa gõ nhịp ngoài cửa sổ, mơ hồ cảm thấy — lẽ cũng đang thức, cũng lắng cùng một bản nhạc của nỗi cô đơn.

Giữa hai nơi, chỉ cách vài con đường, nhưng chúng chẳng còn đủ can đảm để đầu .

bật đèn, rót cho một cốc nước ấm.

Trên bàn, chiếc nhẫn cưới tháo vẫn yên. Vòng tròn nhỏ thôi, nhưng chứa trọn một quãng đời.

Có những điều, chỉ khi mất , mới nhận tình yêu hết, mà là lòng kiêu hãnh thắng.

Còn , vẫn nên hận nên nhớ.

Chỉ , kể từ đêm hôm , mỗi khi thấy một đàn ông đeo kính gọng đen tàu điện, tim vẫn nhói lên, khẽ — nhưng cách nào dừng

Loading...