🌿 CHƯƠNG 21: BỨC ẢNH TRONG CHIẾC KHUNG GỖ
Trên bàn việc của , một khung ảnh gỗ nhỏ, góc sứt nhẹ.
Trong bức ảnh, đang rạng rỡ, còn — Phó Tri Duyện — thì nghiêng đầu, nụ nhạt nhưng ánh mắt ấm đến lạ.
từng định cất bức ảnh , nhiều .
mỗi khi tay chạm đến, khựng .
Giống như nếu bỏ nó , sẽ thật sự thừa nhận rằng thứ kết thúc.
Sáng nay, trời Hà Nội đổ mưa lất phất.
trong văn phòng, tiếng mưa đập lên ô cửa kính mà lòng cứ dậy sóng.
Tin nhắn gửi hôm qua vẫn còn trong điện thoại — chỉ vỏn vẹn hai từ: “Gặp nhé?”
trả lời.
Một phần vì sợ, một phần vì nên bắt đầu từ .
Những năm tháng qua, tình cảm của dành cho giống như sợi dây đàn kéo căng, chỉ cần chạm nhẹ là thể đứt.
Đến trưa, vẫn chẳng thể tập trung việc.
Cuối cùng, cầm ô, bước khỏi công ty, men theo con phố nhỏ nơi quán cà phê cũ của hai nép bên góc đường.
Cửa quán vẫn là tấm kính trong suốt, rèm trắng, mùi cà phê hòa lẫn hương gỗ mới.
Khi bước , đó.
Vẫn áo sơ mi trắng, kính gọng đen, nhưng ánh mắt khác — còn lạnh lùng, mà là thứ gì đó sâu và dịu như mặt nước mùa thu.
Anh dậy khi thấy , khẽ kéo ghế:
“Vẫn như cũ nhé? Latte ít đường?”
gật đầu, giọng nghẹn :
“Anh vẫn nhớ ?”
Anh mỉm :
“Thứ gì thuộc về em, từng quên.”
im lặng.
Bên ngoài, mưa rơi thành từng chuỗi dài.
Khoảng cách giữa chúng chỉ bằng chiếc bàn gỗ, nhưng cảm giác xa xôi như hai bờ sông.
“An Nhiên.”
Giọng nhẹ, nhưng chứa đựng thứ gì đó khiến tim run lên.
“Anh nghĩ nhiều… về chúng . Về lý do tại chuyện thành như .”
nắm chặt tay, dám ngẩng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trai-tim-o-phia-sau-chiec-kinh-den/chuong-21-buc-anh-trong-chiec-khung-go.html.]
Anh tiếp lời, chậm rãi, như sợ sẽ biến mất:
“Anh từng nghĩ đang đúng — giữ cách, nhẫn nhịn, kiềm chế. hóa , chỉ đang khiến em cảm thấy yêu thương.”
.
Đằng cặp kính đen , ánh mắt ươn ướt, thành thật đến mức khiến thể thở nổi.
“Anh giỏi , cũng cách thể hiện. mỗi em lưng, tim như ai bóp nghẹt. Anh giấu quá nhiều điều, An Nhiên .”
Anh dừng , khẽ tháo kính xuống.
“Anh giấu cả trái tim … thứ .”
thấy sống mũi cay xè.
Phó Tri Duyện mắt còn là đàn ông trầm tĩnh, lạnh nhạt ngày xưa.
Anh đang thật sự trần trụi trong cảm xúc, phòng , che giấu.
run giọng hỏi:
“Anh còn yêu em ?”
Anh đáp, chút do dự:
“Chưa từng ngừng .”
Câu , đơn giản thôi, mà khiến thứ trong như tan chảy.
Mưa vẫn rơi ngoài , từng giọt nhỏ đập mặt bàn.
Giữa làn cà phê nghi ngút, ánh mắt và giao — đầu tiên bao tháng năm, còn ngăn cách.
Anh vươn tay, chạm khẽ lên ngón tay .
“Anh dám hứa sẽ khiến em buồn nữa. nếu thể… bắt đầu , bằng cách yêu em một cách thật lòng, giấu giếm gì cả.”
trả lời ngay.
Chỉ cúi đầu, xuống hai bàn tay đang đan .
Chúng run rẩy, nhưng ấm áp lạ thường.
Khi về, lặng lẽ che ô cho .
Trên con phố ướt nước, bóng hai hòa một.
Mùi mưa, mùi cà phê, và mùi thở quen thuộc — tất cả hòa quyện thành thứ cảm giác bình yên mà quên mất quá lâu.
Đêm , về nhà, bức ảnh trong khung gỗ.
Lần đầu tiên, thấy đau khi nụ trong tấm hình nữa.
Chỉ thấy lòng dịu , như một vết thương đang vá lành.
khẽ mỉm , nhắn cho một dòng tin:
“Ngày mai, gặp nhé — , em sẽ bỏ .”