Trà Xanh Mê Người - 8
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:18:35
Lượt xem: 17
Chương 8: Hào môn mang thai bỏ trốn
"Im đi! Im đi!" Lâm Thời Trà hét lên, cào cấu vào mặt Cố Cảnh Đình.
"Em không thích nghe thì tôi không nói nữa, đừng làm loạn nữa nhé?"
Trong xe, tiếng thì thầm của hai người dần nhỏ lại, có vẻ đã dỗ dành xong xuôi.
Khuôn mặt của Lâm Bạch Tô méo xệch, hôm nay nhiệm vụ của cậu bé là đi xem bộ phim mới ra mắt. Trong tay vẫn đang nắm chặt hai tờ vé xem phim, vé thì đã mua nhưng hai người chẳng vào xem.
Mọi chuyện đã kết thúc, Cố Cảnh Đình cười tủm tỉm ngồi xổm trước mặt Lâm Bạch Tô: "Nào, gọi cha đi con."
Mặt Lâm Bạch Tô đỏ bừng, tát một cái vào mặt anh ta.
Cố Cảnh Đình cũng không giận, chỉ tặc lưỡi hai cái: "Y hệt mẹ con, sao tính cách lại nóng nảy thế nhỉ."
"Nghe cha này, sau này gọi cái tên họ Lục kia đừng có nghiêm túc quá, gọi qua loa thôi, đừng quên cha ruột con là ai nhé."
Lâm Bạch Tô nói bằng giọng non nớt: "Mẹ đánh chú là đáng đời, ai bảo lúc trước chú bắt nạt mẹ." Xem ra dù thích cha nhưng cậu bé vẫn yêu mẹ hơn.
"Ồ, còn bênh mẹ nữa chứ." Cố Cảnh Đình véo má cậu bé: "Được rồi, sau này cha sẽ đối xử tốt với mẹ con, cha hứa đấy."
Nhưng có vẻ Lâm Bạch Tô không tin lắm, một lúc sau mới hỏi: "Chú có để ý chuyện mẹ cháu đã từng lấy Lục Trì không?"
Cố Cảnh Đình nghe vậy thì giật mình, hoàn toàn không ngờ Lâm Bạch Tô lại hỏi một câu chín chắn như vậy, nhưng nghĩ lại cũng phải, thằng bé này vốn sống mồ côi cha, trưởng thành sớm cũng bình thường thôi.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Câu hỏi này à...
Cố Cảnh Đình đưa mắt nhìn sang Lâm Thời Trà đang chỉnh sửa lại quần áo, nói một cách đầy ẩn ý: "Đến lúc đó mẹ con sẽ là công thần giúp cha thâu tóm tập đoàn Lục Thị, cha không những không để ý mà còn phải cung phụng mẹ con nữa."
"Miệng đàn ông toàn lời giả dối." Lâm Bạch Tô bắt chước Lâm Thời Trà hừ một tiếng.
Câu nói này khiến Cố Cảnh Đình bật cười: "Con cũng là đàn ông mà, sau này con sẽ hiểu thôi, nhưng cha không lừa con đâu, cha thề đấy."
Chú không lừa cháu, nhưng cháu đã lừa chú rồi.
Ngoài mặt Lâm Bạch Tô cãi lộn với Cố Cảnh Đình, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
Bên kia, Lâm Thời Trà giả vờ không chịu nổi sự quấy rầy của Đồ Duyệt Nhiên, cuối cùng đã kể cho cô ta nghe "lời giải thích" của Lục Trì:
“A Trì nói anh ấy chưa từng có vị hôn thê nào cả, bức ảnh đó là người khác chỉnh sửa theo khuôn mặt của tôi. Tôi và anh ấy mới là người gần gũi nhất, tôi nên tin tưởng anh ấy.”
Lời này là giả, nhưng lời giải thích ban đầu của Lục Trì cũng là giả.
Đồ Duyệt Nhiên vừa nhìn thấy tin nhắn này đã nổi giận đùng đùng, miệng la lớn: "Ôi trời, ả đàn bà không biết tốt xấu này, bà đây không đưa bằng chứng ra trước mặt cô thì cô không chịu tỉnh ngộ phải không??"
"Cô chờ đấy cho tôi!" Cô ta chửi rủa thậm tệ.
Cô ta nhất định phải tìm ra bằng chứng mới được, đến lúc đó cô ta sẽ ném tất cả những thứ đó vào mặt Lâm Thời Trà, tức c.h.ế.t con ngốc này. Cả đêm Đồ Duyệt Nhiên không ngủ được, sau khi chơi hai ván game bị đồng đội mắng chửi, thì xắn tay áo lên bắt đầu điều tra.
Đồ Đóa mặc đồ ngủ đứng ở cửa: "... Em đang làm gì thế?" Sao tối nay không mở voice chửi nhau với đồng đội nữa?
Con bé này chơi game dở tệ, nhưng lại không chịu để người khác chê mình dở. Chỉ cần có người chửi nó, cô ta tuyệt đối không biết xấu hổ, chửi lại gấp mười lần, có thể nói là miệng phun hoa thơm cỏ lạ, câu nào cũng êm tai.
Đồ Duyệt Nhiên vừa thấy Đồ Đóa, mắt sáng rực lên: "Chị ơi! Chị mau giúp em đi!"
Sau khi nghe em gái giải thích đầu đuôi, Đồ Đóa im lặng một lúc, nhưng cũng bắt đầu nghi ngờ lời nói của Lâm Thời Trà. Cô ấy do dự một chút rồi đồng ý điều tra chuyện hôn thê cũ của Lục Trì cho Đồ Duyệt Nhiên.
"Anh rể em không vui khi chị điều tra những chuyện này đâu, em đừng nói lung tung nhé." Đồ Đóa dặn dò.
"Đương nhiên em sẽ không nói rồi, chị mau đi đi!" Đồ Duyệt Nhiên nịnh nọt.
Ngày hôm sau Đồ Đóa đã huy động quan hệ của mình, một người phụ nữ không thể biến mất không dấu vết được, chỉ cần cô tồn tại, người có lòng sẽ điều tra ra. Nhưng càng điều tra Đồ Đóa càng thấy kỳ lạ, cuối cùng thậm chí còn phát hiện ra một bí mật động trời.
Lo lắng suốt nửa ngày, Đồ Đóa mới kể hết mọi chuyện cho Đồ Duyệt Nhiên nghe: "Nếu cô Lâm biết những chuyện này, cô ấy sẽ căm hận Lục Trì..." Cô ấy muốn nói lại thôi, cảm thấy thật kỳ lạ.
Hôn thê cũ của Lục Trì hóa ra cũng tên là Lâm Thời Trà, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Rõ ràng là không thể, khả năng cao nhất là hai người này chính là một người.
Thêm vào đó, Đồ Đóa từng nghe Từ Liệt vô tình nhắc đến chuyện Lâm Thời Trà mất trí nhớ. Chắc chắn Từ Liệt biết rõ mọi chuyện, vì Đồ Đóa là người phụ nữ hắn yêu nhất nên mới lỡ lời nói ra vài câu.
Vài năm trước, trong bệnh viện đã có những lời đồn đại rằng vị hôn thê cũ của Lục Trì thường xuyên phải nhập viện trong một thời gian, trên người luôn có vết thương. Tất cả những điều này đều chỉ ra rằng Lục Trì đã từng ngược đãi Lâm Thời Trà.
Vậy thì lý do Lâm Thời Trà rời bỏ Lục Trì năm đó đã trở nên rõ ràng. Thậm chí Đồ Đóa còn biết được rằng khi đó Lâm Thời Trà bị Lục Trì giam giữ ở nhà họ Lục suốt hai tháng trời, trong thời gian đó cô đã nhiều lần cố gắng trốn thoát nhưng đều thất bại.
Lâm Thời Trà không căm ghét Lục Trì sao?
Nếu cô lấy lại được ký ức và biết mình lại trở thành người thân của Lục Trì, cô sẽ nghĩ gì đây?
Nhưng mà chính vì đã tìm ra sự thật, Đồ Đóa tuyệt đối không cho phép em gái mình có bất kỳ mối quan hệ đặc biệt nào với Lục Trì nữa. Có người từng nói bạo lực gia đình chỉ có lần đầu tiên và vô số lần sau đó, ở bên một kẻ như vậy sẽ không bao giờ có hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/8.html.]
Rõ ràng Đồ Đóa không hề biết chuyện Lâm Thời Trà đã bị Cố Cảnh Đình cưỡng hiếp.
Vậy nên trong mắt Đồ Đóa, tất cả những chuyện này hoàn toàn vô lý. Tại sao Lục Trì lại đánh Lâm Thời Trà chứ?
Đồ Duyệt Nhiên bị lời nói của chị gái dọa sợ, cô ta như bị phát rồ vậy: "Anh Trì... không thể làm chuyện như vậy..."
Chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, Đồ Đóa đã đưa cho cô ta xem những bức ảnh chụp Lâm Thời Trà trong bệnh viện năm đó.
Trên cơ thể cô, chỗ thì bầm tím, chỗ thì xanh đen, thậm chí trên cổ còn có một vết dây hằn. Nghe nói có lần khi được đưa vào bệnh viện, cổ cô thậm chí còn đeo xích, loại xích gì thì không cần nói cũng biết.
Chỉ có những người nuôi thú cưng ở nhà mới hiểu.
Đồ Duyệt Nhiên bị sốc, nuốt nước bọt: "... Trời ơi."
Đồ Đóa cười nhạt: "Thích anh ta thì phải chịu đánh đập như con ch.ó vậy, em còn thích không?"
Đồ Duyệt Nhiên nhếch môi, nặn ra một nụ cười khô khan: "Em... sai rồi."
“Chị thấy cô Lâm thật đáng thương." Đồ Đóa lắc đầu: "Tiếp theo làm thế nào thì tùy em, chị đi trước đây."
Đồ Duyệt Nhiên cầm những tài liệu đó trên tay, lúc này hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng muốn ném sự thật vào mặt Lâm Thời Trà như trước nữa, cô ta do dự một lúc, có vẻ không biết phải làm sao.
Nói đến cùng, lý do lớn nhất khiến Đồ Duyệt Nhiên mê mẩn Lục Trì là vì cô ta là một người cuồng vẻ ngoài chính hiệu, cũng có chút thiện cảm thật. Cô ta không phải không biết Lục Trì đang trêu đùa mình, chỉ là cô ta chọn cách không để tâm.
Giờ đây khi biết được chuyện đáng sợ như vậy, chút thiện cảm ấy đã sớm tan biến như mây khói.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng Đồ Duyệt Nhiên quyết định tiết lộ sự thật cho Lâm Thời Trà. Cô ta hẹn gặp Lâm Thời Trà vào một buổi chiều tại địa điểm quen thuộc.
Ban đầu, Lâm Thời Trà không đồng ý gặp mặt. Phải sau vài lần Đồ Duyệt Nhiên năn nỉ, cô mới miễn cưỡng chấp nhận.
Lần gặp này, Lâm Thời Trà không còn cố tình tránh mặt Lục Trì nữa, mà để lại manh mối cho anh điều tra.
Giờ đã là mùa hè, học sinh nghỉ học. Ánh nắng gay gắt đến khó chịu. Đồ Duyệt Nhiên ngồi trong quán cà phê một lúc, nhìn ra con đường bị nắng thiêu đốt đến trắng xóa, cảm thấy da mình cũng đang bị bỏng rát theo.
Đợi một hồi, Lâm Thời Trà mới đến.
Khác với lần trước, Đồ Duyệt Nhiên đã đặt một phòng riêng. Sự thay đổi nhỏ này khiến Lâm Thời Trà chú ý. Cô mỉm cười không để lộ cảm xúc, đẩy cửa bước vào: "Cô Đồ?"
“Cô đến rồi."
Đồ Duyệt Nhiên nhìn kỹ Lâm Thời Trà, đảm bảo cô không có vết thương nào trên người mới ngượng ngùng dời mắt đi, lẩm bẩm: "Sao lại chọn giờ này chứ, cô không sợ nóng à?"
Lâm Thời Trà mỉm cười: "Không sao đâu. Những lúc khác A Trì ở nhà, anh ấy không muốn tôi tiếp xúc với cô."
"A Trì A Trì, gọi ngọt xớt nhỉ." Đồ Duyệt Nhiên đảo mắt, lúc này giọng điệu hoàn toàn không có vẻ ghen tuông.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Lâm Thời Trà thu lại nụ cười, hỏi.
Đồ Duyệt Nhiên ngẩng cằm: "Tiểu thư đây đã nói sẽ ném bằng chứng vào mặt cô, đương nhiên nói được làm được. Nhìn đi!" Mặc dù nói vậy, giọng điệu của cô ta cũng không quá gay gắt.
Lâm Thời Trà do dự một lúc, nhưng không đi lật những tài liệu kia: “Cô Đồ, cô...?"
Thấy Lâm Thời Trà không chịu xem, Đồ Duyệt Nhiên hét lớn: “Cô phiền phức thật đấy, không xem thì thôi, tôi nói cho cô nghe!"
"Lâm Thời Trà, cô chính là vị hôn thê cũ của Lục Trì đấy. Cô không tò mò về những ký ức đã mất của mình sao?"
Lâm Thời Trà sửng sốt: "Đùa kiểu này không vui đâu cô Đồ. Tôi đúng là mất trí nhớ thật, nhưng trước đây tôi vẫn luôn ở Mỹ, tôi--" Nói đến đây, cô chợt nhận ra điều gì đó, đột ngột im bặt.
Đồ Duyệt Nhiên khoanh tay: "Đã hiểu ra chưa? Cô mất trí nhớ ở Mỹ, vị hôn thê cũ của Lục Trì cũng biến mất khỏi thành phố L, có phải cô ấy cũng đến Mỹ không?"
"Tài liệu đã điều tra rõ ràng, vị hôn thê cũ của Lục Trì tên là Lâm Thời Trà, là bạn học đại học với anh ta. Hai người quen nhau trên bãi biển, hẹn hò hai năm rồi đính hôn. Nhưng sau đó Lục Trì có xu hướng bạo lực gia đình, thường xuyên đánh đập cô dã man. Thậm chí cô còn bị giam cầm hai tháng, trong thời gian đó thường xuyên được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Đây là bức ảnh do nhân viên bệnh viện chụp, cô xem có phải là cô không.”
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta không khỏi kinh hoàng. Bức ảnh đập vào mắt khiến người phụ nữ trước mặt tái nhợt. Cô dường như cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng lại không thốt nên lời để phản bác. Đôi mắt cô chỉ biết dán chặt vào tấm ảnh trên bàn.
Một lúc sau, cô đột nhiên đưa tay ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.
"Không phải là đang hồi phục ký ức đấy chứ?" Đồ Duyệt Nhiên vội vàng đứng dậy: "Này, này, cô không sao chứ? Đừng có ngất xỉu ở đây nhé, tôi không muốn dính líu gì đến cô đâu." Miệng thì nói vậy nhưng hành động của cô ta lại rất thật lòng, vội vàng đỡ lấy Lâm Thời Trà kéo vào lòng mình.
Từ miệng Lâm Thời Trà phát ra tiếng nói yếu ớt, dường như đang cố gắng nói điều gì đó. Đồ Duyệt Nhiên thở dài, lẩm bẩm: "Sao cô lại xui xẻo đến thế nhỉ."
Cũng chẳng còn cách nào khác, Đồ Duyệt Nhiên đành gọi điện cho xe riêng của mình: "Thôi để tôi đưa cô đi vậy." Cô ta không dám đưa Lâm Thời Trà về nhà họ Lục, sợ rằng nếu cô hồi phục ký ức sẽ cãi nhau với Lục Trì, rồi cuối cùng bị anh bắt nạt.
Ngay lập tức, Lâm Thời Trà hoàn toàn bất tỉnh.
Đồ Duyệt Nhiên cố gắng vác Lâm Thời Trà lên, dùng hết sức đến nỗi hai má đỏ bừng vì gắng sức. Sau khi vác được Lâm Thời Trà lên, cô ta ngẩng đầu nhìn trời: "Mình đang làm cái quái gì thế này..." Cô ta tự hỏi bản thân.
Về đến nhà, toàn thân Đồ Duyệt Nhiên đẫm mồ hôi, phải tắm rửa một phen mới xong. Bác sĩ gia đình nhanh chóng có mặt. Đồ Duyệt Nhiên lên tiếng: "Khám cho cô ấy một chút, cô ấy đột nhiên ngất xỉu.”