Trà Xanh Mê Người - 4.1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 08:52:40
Lượt xem: 20
Câu hỏi như thừa thãi, chẳng phải đã cho xem thẻ căn cước rồi sao? Cố Cảnh Đình chỉ muốn thử xem cậu nhóc này biết được bao nhiêu, khi nghe tên anh ta, biểu cảm của cậu bé đã thay đổi, hành động cũng trở nên kỳ lạ.
Lâm Bạch Tô ngồi vào xe, ôm cặp sách, một lúc sau mới lên tiếng: “Chú Cố.”
Chẳng lẽ Lâm Bạch Tô biết Cố Cảnh Đình là cha của mình? Xét đến tính cách của Lâm Thời Trà sau khi trở về, cô hoàn toàn có thể đã nói điều này cho Lâm Bạch Tô, bởi vì cô không muốn Lâm Bạch Tô có bất kỳ tình cảm cha con nào với Lục Trì, tránh trường hợp khi đến lúc cậu bé không thể xuống tay với Lục Trì.
Nếu nghĩ theo hướng đó, mọi chuyện đều trở nên hợp lý.
Cố Cảnh Đình nhìn về ghế sau thông qua gương chiếu hậu, chỗ Lâm Bạch Tô đang ngồi. Cậu bé ngồi rất căng thẳng, không chút nhúc nhích, im lặng không nói một câu gì với Cố Cảnh Đình.
“Ở trường thế nào? Có ai bắt nạt cháu không?” Giọng của Cố Cảnh Đình dần trở nên ấm áp hơn.
“Không có ai bắt nạt cháu cả.” Lâm Bạch Tô để tay lên ghế, đôi tay nhỏ xíu siết chặt, có vẻ cậu bé rất căng thẳng, nhưng cũng có chút bất mãn.
Cố Cảnh Đình chỉ thoáng nhìn thấy đôi môi cậu bé khẽ mím lại, anh ta liếc nhìn đi nơi khác: “Cháu rất giống mẹ cháu.” Lúc trước Lâm Thời Trà cũng như thế, mỗi khi lo lắng hay căng thẳng đều hay cắn môi.
Cơ thể Lâm Bạch Tô khẽ cứng lại: “Đương nhiên là cháu giống mẹ rồi, chẳng lẽ lại giống cha sao?” Cậu bé nói có phần gay gắt.
Nhưng vừa nói xong, cậu bé như đã hối hận, bàn tay cậu bé co lại, không nói gì thêm.
Cố Cảnh Đình nhận ra sự tức giận trong lời nói của cậu bé: “Cháu ghét cha mình sao?”
Lâm Bạch Tô trả lời rất nhanh: “Không ghét. Cháu còn không biết ông ta là ai. Mẹ cháu đã mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện rồi, từ khi cháu sinh ra đã chưa từng gặp ông ấy.”
Lời này…
Cố Cảnh Đình khẽ cười, không có ý phản bác lại. Rõ ràng là Lâm Thời Trà đã chuẩn bị rất kỹ cho tình huống này. Những câu nói của cậu bé nghe giống như đang đọc thuộc lòng, quá trơn tru và thiếu sự chân thật.
Chẳng mấy chốc họ đã về đến nhà họ Lục. Cố Cảnh Đình nói: “Sau này chú sẽ thường xuyên đến thăm cháu. Cháu có muốn quà gì không?”
Lâm Bạch Tô không cần nghĩ ngợi, mở cửa xe rồi nhanh chóng chạy ra ngoài: “Không cần đâu.”
Cố Cảnh Đình nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cậu bé, lắc đầu cười, tự nhủ: “Trẻ con mà, ai mà chẳng muốn được gặp cha mình.” Đó cũng là lý do Lâm Bạch Tô đã do dự một lúc, không để Cố Cảnh Đình gọi cho Lâm Thời Trà, mà quyết định lên xe của anh ta.
Việc Cố Cảnh Đình đến trường đón Lâm Bạch Tô không thể nào qua mặt được Lục Trì. Khi biết chuyện, khuôn mặt của Lục Trì tối sầm lại: “Anh ta định làm gì?”
Trợ lý bên cạnh không dám lên tiếng.
Lục Trì không thể kìm nén sự tức giận: “Về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/4-1.html.]
Anh đứng dậy chỉnh lại cổ áo, sắc mặt lạnh lùng.
Trợ lý ấp úng: “Nhưng thưa giám đốc, ngài còn một cuộc họp nữa, mọi người đang đợi ở phòng họp—“
Trợ lý còn chưa nói xong, nhưng khi ánh mắt đáng sợ của Lục Trì lia đến, trợ lý đành nuốt hết phần còn lại vào trong.
Trên ban công phòng ngủ tầng hai ở nhà họ Lục, đằng sau là một khu rừng, Lâm Thời Trà đang cúi đầu, chăm chú nhìn Lâm Bạch Tô làm bài tập.
Lâm Bạch Tô cúi đầu vừa viết bài vừa thuật lại từng chi tiết về sự việc xảy ra sau giờ tan học cho Lâm Thời Trà. Lâm Thời Trà nhẹ nhàng cúi xuống, trên khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, cô chỉ tay vào quyển sách, ra vẻ như đang chỉ bảo bài vở, miệng nhẹ nhàng nói: “Con làm tốt lắm, mẹ yêu con.”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Lúc này Lâm Bạch Tô không còn ngoan ngoãn như trước, trong mắt cậu bé đầy vẻ khinh thường: “Gã đàn ông đó nghĩ rằng con là một đứa trẻ yếu đuối, yêu thương cha mình, đúng là ngốc nghếch.”
Lâm Thời Trà vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi, cô vuốt nhẹ tóc của Lâm Bạch Tô.
“Nghĩ đến việc sáu năm trước, hai gã đàn ông đó đã bắt nạt mẹ, con chỉ muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.”
Lâm Bạch Tô nói với giọng đầy giận dữ, khuôn mặt ngày càng lộ rõ vẻ hung dữ.
Lâm Thời Trà khẽ dịch chuyển cơ thể, để camera giấu kín ở góc tường không quay được mặt của Lâm Bạch Tô, cô cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc của cậu bé: “Tô Tô ngoan, rất nhanh thôi, mẹ sẽ khiến bọn họ phải trả giá.”
“Hiện tại chúng ta cần chờ đợi, kế hoạch phải được thực hiện từng bước một.”
“Con biết rồi.” Lâm Bạch Tô lẩm bẩm, rồi cậu bé lại tỏ vẻ đắc ý: “Tên họ Lục kia hoàn toàn đã coi con là con trai ruột rồi, mẹ à, hôm qua ông ta còn hỏi con sau này có muốn làm giám đốc không.”
“Con không muốn đâu, con chỉ muốn ở bên mẹ, đi đâu cũng được.”
Lâm Thời Trà yêu thương vòng tay ôm lấy Lâm Bạch Tô từ phía sau: “Có con là mẹ hạnh phúc lắm rồi.”
Lâm Bạch Tô vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà nữ chính nhặt được trên đường phố ở Mỹ. Vì phân biệt chủng tộc cho nên đứa trẻ này bị bắt nạt rất nhiều, cuối cùng nữ chính đã quyết định nhận nuôi cậu bé, nuôi dưỡng cậu nhóc suốt những năm tháng dài. Sau đó, khi lòng thù hận trỗi dậy, cô đã đưa cậu bé về nước để cùng thực hiện kế hoạch trả thù.
Nhưng mà trong lòng nữ chính, thực ra cô không có quá nhiều tình cảm với Lâm Bạch Tô, tất cả chỉ là một màn kịch. Nhưng Lâm Bạch Tô thông minh như vậy lại không bao giờ nghi ngờ gì cô. Điều duy nhất cậu bé mong muốn là tình cảm của mẹ, điều mà cậu bé đã mất bao công sức mới có được.
Trong nguyên tác, nữ chính trả thù thất bại rồi qua đời vì tai nạn xe hơi, Lâm Bạch Tô vì thế mà phát điên, muốn g.i.ế.c cả Lục Trì và Cố Cảnh Đình. Đáng tiếc, vì còn quá nhỏ nên cậu bé không thể thực hiện được ý định, cuối cùng bị đưa vào trại cải tạo.
Nhưng Lâm Thời Trà thì khác, cô sẽ mang lại cho cậu bé tình yêu thương của một người mẹ thực sự, không phụ lòng chân thành của cậu bé.
Lúc này, khi hai mẹ con đang đắm chìm trong tình cảm ấm áp, điện thoại của Lâm Thời Trà trên bàn bỗng nhận được một yêu cầu kết bạn qua WeChat.
Lâm Thời Trà mở ra, nhìn thấy ảnh đại diện của Đồ Duyệt Nhiên.
Cuối cùng cũng đến.
Lâm Thời Trà khẽ nhếch môi, khóe miệng nở nụ cười, vẻ mặt dịu dàng vô hại.